Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018

Sủng thiếp của vương gia - Chương 3.1

  • Chương 3.1

  • Từ khi Dao Nương xảy ra chuyện kia, Diêu Thành không còn nghe lời Lý Thị như trước nữa. Hắn vừa mới từ trong nha môn trở về, vừa bước vào nhà đã thấy toàn thân vợ của mình run rẩy, trên gương mặt chảy đầy nước mắt.

  • Hắn lập tức giận dữ, không kìm chế được nạt nộ Lý Thị, sau đó bực tức kéo bà ấy ra khỏi chỗ đó.

  • Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Hôm nay hắn có thể ngăn cản Lý Thị gây chuyện, nhưng trị được phần ngọn, chứ không trị hết được phần gốc.

  • Huệ Nương co rúm ngồi trên giường, nàng khóc nức nở, khóc thương cho chính mình, khóc vì phải chịu đựng bà mẹ chồng ác độc kia, khóc đau xót cho số phận đáng thương của em gái.

  • Diêu Thành đứng một bên mà đầu óc rối bời không thôi, luống la luống cuống chẳng biết làm sao. Hắn đau lòng xót thương vợ mình nhiều lắm, cũng thấy áy náy cảm thông với cô em vợ, nhưng hắn không biết phải làm sao để giải quyết cho đúng, hắn cũng đâu có thể đuổi mẹ và em gái ra khỏi nhà được.

  • Diêu gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là hắn, trước lúc cha của hắn qua đời đã dặn dò, hắn phải hiếu thảo với mẹ, còn phải chăm sóc tốt cho em gái đến khi con bé xuất giá mới thôi.

  • "Huệ Nương, nàng cứ đánh ta một trận đi, muốn đánh ta bao lâu cũng được, có bao nhiêu tức giận cứ phát tiết ra hết, chứ nàng đừng một mình chịu đựng hết. Tất cả đều là lỗi của ta, nàng giận thì cứ mắng ta."

  • Một người đàn ông to con như thế mà lại chịu hạ mình ngồi xổm xuống đất, nhìn hắn ôm đầu tự trách mắng bản thân, Huệ Nương thấy xót lắm.

  • Ở bên ngoài hắn là một bộ khoái oai phong, còn bây giờ, hắn như một kẻ bất lực chẳng biết phải làm gì, cứ ôm hết trách nhiệm về phía mình.

  • Nếu không phải hắn đối xử với nàng rất tốt, nàng đã không ở cùng hắn đến tận bây giờ rồi.

  • Huệ Nương nức nở khóc:

  • "Bà mẹ kia của chàng là cái đồ thất đức, cái cô em gái của chàng cũng là đồ độc ác, sao cô ta có thể làm như thế chứ!"

  • Em gái của nàng từ nhỏ đã rất nghe lời, là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Lúc còn nhỏ thường đi theo sau nàng, nũng nịu kêu chị ơi. Sau này lớn hơn chút vẫn như còn hồi nhỏ rất thương yêu anh chị trong nhà, bất kể có món gì ngon đều sẽ đem cho nàng ăn trước. Lúc nàng gần xuất giá, con bé vì muốn thêu một khăn voan đỏ tân nương để tặng nàng mà gạt người lớn trong nhà để ra ngoài đi làm thêm, khi con bé kiếm được tiền đều đem hết số tiền ấy mua vải tơ lụa để may khăn cho nàng. 

  • Bà chị dâu kia là loại người thích gây chuyện, thấy Dao Nương hiền lành thì bèn được bước làm tới, cứ cách vài ba ngày là chị ta lại kiếm cớ ức hiếp con bé. Vậy mà cô em này của nàng còn ngốc nghếch nhẫn nhịn chịu đựng, không chịu nói ra cho mọi người trong nhà biết, chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời, một chút hành động kháng cự lại cũng không có.

  • Nếu không phải có lần nàng về thăm nhà một chuyến, thì có lẽ nàng sẽ không biết được em gái của mình bị người ta ức hiếp ra sao.

  • Lúc đó nàng đi ngang qua nhà hàng xóm, vô tình nghe thấy được thím Mãn đang tám chuyện với người nào đó.

  • Nội dung cuộc nói của hai người họ là nhắc đến em gái nàng, sau khi nghe xong, Huệ Nương thật không dám tin những gì nàng đã nghe!

  • Cái bà chị dâu kia vậy mà lại dám tính toán chuyện muốn đem Dao Nương bán đi với giá tiền đắt đỏ!

  • "Huệ Nương nàng đừng khóc nữa, là ta sai, là ta không tốt..."

  • Huệ Nương chạy ra ngoài, nước mắt trên gương mặt không ngừng rơi, tay nàng run rẩy bịt miệng lại, đè nén tiếng khóc nức nở.

  • Trong một căn phòng khác, Dao Nương che mặt lại, những giọt nước mắt dọc theo kẻ tay của nàng mà rơi xuống.

  • ...

  • Diêu Thành đuổi theo Huệ Nương, hắn van xin đủ kiểu, cuối cùng mới thuyết phục được vợ mình đi về nhà.

  • Vừa về tới phòng, Diêu Thành lập tức đi mức nước đổ vào trong chậu gỗ, rồi bưng đến cho Huệ Nương rửa mặt. Mặt Huệ Nương lạnh tanh, một câu cũng không thèm nói. Sau khi nàng rửa mặt xong thì thay bộ đồ khác. Ngồi đối diện với tấm gương đồng, nàng vừa chải tóc vừa nhìn bản thân trong gương.

  • Diêu Thành đứng kế bên nhìn vợ, mặt mày hiện lên vẻ lo lắng. Chỉ có đôi mắt là hơi sưng đỏ, ngoài ra không thấy cảm xúc tức giận trên mặt nàng.

  • Huệ Nương chải chuốt lại mái tóc của mình, mày lá liễu hơi nhíu lại, trong ánh mắt vẫn còn chút tức giận. Dù nàng không nói gì nhưng không có nghĩa là nàng chịu bỏ qua chuyện này.

  • Cân lượng Dao Nương ở trong lòng nàng rất nặng, không thể nào tùy tiện giải quyết qua loa được.

  • Diêu Thành ủ rũ thở dài một hơi, không thể chịu được bầu không khí im ắng này được, hắn đành đi ra ngoài.

  • Giờ này cũng đã trễ, thế mà chẳng ai đi nấu cơm. Nhìn phòng bếp lạnh lẽo vắng tanh, Diêu Thành khó chịu nghĩ:

  • Từ lúc lấy Huệ Nương về tới bây giờ, có bao giờ hắn nhịn đói giống thế này?

  • Mỗi lần hắn đi làm về là cơm canh đã dọn sẵn trên bàn, mọi thứ đều được Huệ Nương dọn dẹp kĩ càng, chưa bao giờ hắn phải lo lắng về mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.

  • Còn bây giờ... Diêu Thành càng nghĩ càng cảm thấy bực tức.

  • Lý Thị là mẹ hắn, mà phận làm con đâu được sai mẹ mình đi nấu cơm, nhưng còn Yến Tỷ Nhi...

  • Diêu Thành đi tới phòng của em gái, nếu là trước đây thì hắn đã qua hỏi thăm em gái, nhưng bây giờ, hắn chỉ đứng cách xa nhìn phòng của em.

  • Tuổi con bé còn nhỏ, vậy mà lòng dạ quá độc ác, hắn thật không dám tin mình lại có một đứa em gái như nó.

  • Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thật không hiểu sao con bé lại thay đổi nhiều như thế!

  • Hắn gõ cửa gọi: "Mày ra đây cho tao, suốt ngày lười biếng, còn không mau đi nấu cơm."

  • Bên trong phòng không ai đáp lại, lúc sau nghe thấy tiếng bước chân, Yến Tỷ Nhi chậm rì đi ra mở cửa.

  • Nàng ta khó chịu cằn nhằn:

  • "Kìa ca, còn chị dâu mà, ca kêu chị ấy đi nấu cơm đi."

  • Diêu Thành cười lạnh một tiếng:

  • "Mày nghĩ chị dâu của mày rảnh rang lắm sao? Minh Ca Nhi và Hồng Ca Nhi bám nàng ấy cả ngày, đâu có thời gian mà chăm việc nhà. Mày làm cô mà không lo cho cháu mày thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn bắt chị dâu mày bưng cơm đến tận miệng cho mày ư?"

  • Sắc mặt Yến Tỷ Nhi càng khó chịu hơn trước. Nàng ta bĩu môi, nói:

  • "Còn con nhỏ Dao Nương mà..."

  • Diêu Thành lập tức hét lớn: "Mày câm miệng cho tao! Kêu mày đi nấu cơm thì đi đi, đừng có ở đó mà sai người này đến người khác!"

  • Thấy anh trai thật sự tức giận, Yến Tỷ Nhi cũng không dám cãi tiếp. Dù thấy bất bình trong lòng, nhưng nàng ta không thể không đi xuống bếp nấu cơm.

  • Phòng của Lý Thị ở sát bên phòng của Yến Tỷ Nhi, những lời vừa rồi con trai nói bà ta đương nhiên là nghe thấy hết.

  • Diêu Thành cũng không phải là đồ ngốc, hắn biết phòng của mẹ mình sát bên nên mới cố ý lớn tiếng mắng Yến Tỷ Nhi.

  • Lý Thị giận dữ đi qua đi lại trong phòng, thằng con này là đang mượn lời để bới móc bà già này đây mà!

  • Tức thì có tức thật, nhưng bà ta không dám liều như trước. Tính thằng con này bà ta hiểu rất rõ.

  • Diêu Thành là đứa hiếu thuận, nhưng khi nó bực lên, người làm mẹ như bà ta cũng không dám chọc vào.

  • Yến Tỷ Nhi loay hoay trong phòng bếp một hồi mà vẫn chưa nấu được món nào. Lúc thì cắt rau củ, nhưng hình dáng của mấy miếng rau ấy không phải là to quá thì là quá nhỏ. Còn thịt cũng không biết nàng ta có rửa sạch hay không mà đã bỏ vào trong nồi hầm.

  • Nhìn mấy miếng thịt đen sì nát nhừ đang sôi sục trong nồi nước, thật không dám tin mấy thứ này có thể ăn được.

  • Canh lúc Diêu Thành đi vào phòng của vợ chồng nó, Lý Thị lén chạy tới phòng bếp, vừa mới bước tới cửa, bà ta lập tức thấy con gái đang cầm dao cắt lung tung miếng thịt đặt trên tấm thớt gỗ.

  • "Anh con nói không sai mà, đã là con gái lớn rồi mà chẳng biết làm việc nhà, ngay cả việc nấu có bữa cơm cũng làm không xong, thật không biết con có thể làm được cái gì nữa!"

  • Lý Thị vừa mắng, vừa đẩy Yến Tỷ Nhi ra một bên. Bà ta xắn tay áo lên, thay con gái nấu cơm.

  • Yến Tỷ Nhi cầm bó cải xanh ném xuống đất. Vẻ mặt ấm ức kể lể:

  • "Mẹ! Vừa rồi anh trai mắng con quá trời, từ sau khi anh ấy lấy ả Tôn Huệ Nương về liền thay đổi hẳn, không những mắng chửi con mà ngay cả mẹ anh ấy cũng la!"

  • Lý Thị cũng giận lắm, con trai mình cực khổ đẻ ra vậy mà sau khi lớn lên lại chỉ biết nghĩ cho vợ mình, còn mẹ và em gái thì chẳng để ý đến, hỏi sao mà bà ta không giận cho được?

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

Sủng thiếp của vương gia - Chương 2.2

Huệ Nương cắn chặt bờ môi, thân hình run bần bật lên vì kìm nén cơn giận dữ. Nàng cố nói với mình không cần tốn hơi sức với những người tiểu nhân như thế, nàng là con nhà gia giáo đàng hoàng, mới không thèm ngửa cổ la hét như bà ta. Huống hồ bà ta dù sao cũng là mẹ chồng của nàng, còn là mẹ ruột của chồng nàng. Nàng phải nhịn!

Nàng lau nước mắt, không nói lời nào quay người lại chạy về phòng ngủ, nàng kéo hòm xiểng trong tủ ra, lấy ra mấy đồ dùng quan trọng với mấy bộ y phục cần mặc, đem bỏ hết vào bên trong hòm xiểng. Nàng vừa xếp đồ bỏ vào trong, vừa tính toán bước kế tiếp.

Nàng sẽ dẫn theo em gái với hai đứa nhỏ Tiểu Bảo và Hồng Ca Nhi về nhà mẹ đẻ sống, nàng quyết định rồi, dù lần này chồng của nàng có năn nỉ van xin ra sao thì nàng cũng sẽ không mềm lòng nữa. Sau này nàng và em gái sẽ dựa dẫm vào nhau mà sống.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói lớn của một người đàn ông:

"Có chuyện gì vậy? Mẹ à, người lại gây chuyện gì nữa rồi?"

Người vừa mới nói chuyện chính là chồng của Huệ Nương - Diêu Thành.

Diêu Thành là bộ khoái làm việc tại phủ huyện nha ở trấn thành Tấn Châu, thuộc dưới trướng của Vân tri phủ. Lâm gia nhiều đời đều làm nha dịch, chức vị bộ khoái này cũng là do người cha đã quá cố truyền lại cho hắn.

Chức vụ này không quá lớn, nhưng cũng thuộc dạng lính huyện phủ, nghe qua cũng có chút oai phong. Còn tiền lương cũng không ít, mỗi tháng thu về cũng đủ tiêu xài. Diêu gia cũng nhờ công việc này mà càng trở nên khá giả, Tô tú tài cũng bởi vì nhắm vào điểm này nên mới gả con gái lớn đến Diêu gia.

Tô gia tuy là có người đậu tú tài nhưng gia cảnh trong nhà cũng không phải khá giả gì. Mỗi ngày Tô tú tài dạy học ở trường tư thục trong trấn nhỏ, mà lương mỗi tháng chỉ có hai lượng bạc, may mắn là trong nhà chỉ có ba bốn miệng ăn, nên thường ngày cố tiết kiệm đôi chút, nên cũng đủ cái ăn cái mặc cho người trong nhà. Nhưng từ khi anh trai của Tô Huệ Nương là Tô Ngọc Thành lấy vợ thì tình cảnh trong nhà bắt đầu khó khăn hơn trước.

Tô Ngọc Thành lấy vợ được vài năm thì sinh ra ba đứa con, vì thế mà trong nhà lại thêm vài miệng ăn. Tô gia càng ngày sa sút, dù gắng làm việc cỡ nào thì tình hình trong nhà chẳng thể khá lên được.

Năm đó sở dĩ người nhà Tô Huệ Nương đồng ý cho nàng gả đến Diêu gia, nguyên nhân là vì sính lễ của Diêu gia đem tới rất nhiều, đem so với mấy nhà khác thì đầy đủ hơn. Mà lúc đó trong nhà đang rầu lo về tiền sính lễ dạm hỏi cho Tô Ngọc Thành cưới vợ, vừa hay số sính lễ Diêu gia đem tới vừa đủ để giải quyết mối lo trong lòng họ.

Tô Huệ Nương thật ra không muốn gả đến Diêu gia, nhưng mỗi ngày nhìn vẻ mặt sầu lo của cha mẹ thì nàng thấy rất đau lòng, lại nghĩ đến việc anh trai đã đến tuổi này mà vẫn chưa lấy vợ, trong lòng nàng xót xa không thôi.

Nàng bắt đầu cân nhắc lại mối hôn sự này, lặng lẽ quan sát chàng trai Diêu Thành trong một khoảng thời gian, thấy tướng mạo hắn cũng dễ nhìn, tính tình coi như tạm được. Thế là nàng đồng ý gả đi.

Sau khi thành thân, Diêu Thành đối với vợ của mình không những yêu thương mà còn chăm sóc tỉ mỉ. Vợ chồng son mới cưới cả ngày ân ái ngọt ngào, cuộc sống sinh hoạt trôi qua khá là êm đềm, chỉ có duy nhất một chuyện chẳng tốt đẹp gì, chính là về mẹ của Diêu Thành - Bà mẹ chồng Lý Thị.

Vị này thật sự là quá khó hầu hạ!

Nhưng dù là chuyện khó khăn mệt nhọc ra sao, Diêu Thành đều sẽ ra mặt giúp đỡ, nên cuộc sống ở nhà chồng của Tô Huệ Nương không quá khó khăn. Thật ra Tô Huệ Nương sống yên ổn được ở nhà chồng, ngoại trừ nhờ chồng mình thường hay nói giúp trước mặt mẹ chồng ra, còn là nhờ vào cái bụng của nàng, gả và Diêu gia mới được một năm, thì đã sinh ra con trai trưởng cho Diêu gia. Mới đây thôi nửa năm trước còn sinh ra thêm đứa bé trai đặt tên là Hồng Ca Nhi, nhờ thế mà địa vị của nàng ở Diêu gia càng thêm được vững chắc.

Tính tình Lý Thị dù có khó ưa đến mấy, nhưng nể mặt con trai nói đỡ, bà ta cũng ít khi gây khó dễ cho con dâu, huống hồ đứa con dâu này còn sinh cháu trai cho bà ta, bà ta đương nhiên sẽ vì cháu mình mà nhường nhịn một chút.

Nhà chồng phức tạp chẳng thể sống yên ổn, mà bên Tôn gia kia cũng chẳng yên ắng gì. Chị dâu Chu Thị bước vào cửa làm dâu chưa được bao lâu thì chẳng yên phận, suốt ngày đánh chủ ý lên người cô em chồng Dao Nương. Mới đầu chị ta ấp ớ ám chỉ mấy câu chẳng tốt lành, chị ta càng về sau thì càng quá đáng hơn, cứ cách vài ngày là nháo lên nháo xuống ở trong nhà, mục đích của chị ta ai mà không nhận ra, rõ ràng chị ta muốn tống cổ Dao Nương đi.

Huệ Nương thương xót cho em gái, nghĩ thôi dù sao nhà mẹ đẻ cũng chẳng dư dả gì, hay kêu em ấy tới chỗ của mình, để tiện chăm sóc lẫn nhau.

Lấy cớ là nàng quá bận rộn, không tiện chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, nên nhờ em gái tới đây ở vài ngày thay nàng giúp đỡ. Dù sao Diêu gia khá giả hơn nhà nàng nhiều, thêm một miệng ăn cũng không phải chuyện lớn gì.

Đối với chuyện này thế mà Lý Thị lại không phản đối, còn vui mừng nữa là đằng khác.

Nghĩ lại bà ta có phản ứng như thế cũng dễ hiểu. Bà ta xưa nay là loại người lười biếng, nhưng lại là người mẹ nuông chiều con gái đến tận trời, đâu nỡ để con gái bảo bối làm việc vất vả. Nhưng công việc trong nhà thì quá nhiều, một mình con dâu chẳng thể làm xuể.

Có người hỏi con trai bà làm bộ khoái, sao trong nhà lại chỉ có mỗi mình con dâu làm việc?

Nguyên nhân là đây, từ khi con trai Diêu Thành lên chức làm bộ khoái, Lý Thị liền được người ta gọi một tiếng lão phu nhân, nhưng tính tình nông dân tiết kiệm của bà ta vẫn không thể thay đổi được, tiếc tiền mua nha hoàn, nên công việc tất cả giao hết cho con dâu, giờ lại thêm người tới phụ giúp, thử hỏi sao bà ta không vui cho được?

Từ khi Dao Nương bước vào Diêu gia mọi chuyện trong nhà nhờ nàng mà gọn gàng hơn nhiều, tính nàng chu đáo lại cẩn thận, từ việc nhẹ đến việc nặng, nàng đều giúp một tay, nhờ thế mà Huệ Nương đỡ vất vả hơn trước.

Mọi chuyện tiếp đến đều êm đẹp nếu không phải tại cái cô Yến Tỷ Nhi kia gây chuyện, thì sẽ không xảy ra chuyện động trời kia.

Yến Tỷ Nhi là con gái út của Lý Thị, từ nhỏ đến lớn luôn được mẹ yêu thương chìu chuộng, cũng vì người trong nhà quá dung túng dù hiện giờ đã mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng việc nhà chẳng bao giờ đụng tay vào, ngay cả việc nấu cơm cũng chẳng biết làm, còn tính tình lại hung dữ, chẳng được ai yêu thích.

Từ lúc Diêu Thành lên làm bổ khoái, dưới trướng có không ít thuộc hạ làm việc cho hắn, mỗi lần có công việc gấp, sẽ có người tìm tới  nhà để gặp Diêu Thành. Trước đó có một vị họ Trần, là bộ đầu cấp nhỏ. Dáng vẻ của người này khôi ngô tuấn tú, nói chuyện thì lịch sự gần gũi, người ta đồn rằng vị Trần công tử ấy không chỉ là bộ đầu giỏi động đao động võ, mà còn là một thư sinh thích đọc sách.

Trần An tới nhà được vài lần, không biết từ khi nào Yến Tỷ Nhi đã để mắt đến hắn.

Yến Tỷ Nhi thầm thương trộm nhớ người ta, nhưng thiếp có ý, chàng lại vô tình. Thật chất Trần An nhiều lần tới Diêu gia, là vì muốn gặp Dao Nương, từ lâu hắn đã nảy sinh tình ý với Dao Nương, giờ có cơ hội tiếp xúc thân cận với người mình thầm thích, hắn đương nhiên sẽ tranh thủ cơ hội thường xuyên tới Diêu gia.

Thế nhưng không biết tại sao Yến Tỷ Nhi lại biết được chuyện này...

Yến Tỷ Nhi dù tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ xấu xa chẳng khác nào mẹ của mình. Nàng ta có anh trai làm bộ khoái, thường xuyên tiếp xúc qua rất nhiều loại người, tốt có, mà xấu cũng cũng chẳng thiếu, mà nàng ta thường xuyên đi theo anh trai mình ra ngoài, gặp không ít những người có máu mặt, bởi thế cũng học được không ít thủ đoạn hại người.

Trong cơn tức giận, nàng ta nghĩ ra một kế. Trước mặt Dao Nương nói vài câu dụ dỗ, Dao Nương chỉ là một cô gái thơ ngây đơn thuần, ít khi tiếp xúc qua người khác, làm sao biết được lòng dạ thâm sâu của người đời.

Nàng bị Yến Tỷ Nhi dẫn đến một nơi xa lạ, đầy rẫy những người phụ nữ hư hỏng, trong con hẻm tối tăm ấy, cuộc đời của nàng hoàn toàn bị chôn vùi...

Mục đích của Yến Tỷ Nhi đã quá rõ ràng, nàng ta muốn hủy đi sự trong sạch của Dao Nương!

Ngày hôm đó, một bi kịch đáng sợ cứ tiếp mà xảy ra với Dao Nương, nàng bị một tên cường đạo làm nhục, từ đó những chuyện bất hạnh cứ liên tiếp xảy ra với nàng.

Sau khi người trong Diêu gia biết được, lập tức cảm thấy chuyện này có chỗ không mờ ám, cố ép hỏi Dao Nương nhiều lần, nàng mới kể lại chuyện vào ngày hôm đó. Diêu Thành nghe xong lập tức bức ép hỏi Yến Tỷ Nhi, bị anh trai liên tiếp tra hỏi, nàng ta không còn cách nào chỉ có thể khai ra.

Nàng ta vẫn khư khư nói rằng bản thân chỉ muốn trêu đùa Dao Nương mà thôi, không hề cố ý muốn hại Dao Nương.

Họ cũng không phải là lũ ngốc, mấy lời này ai tin chứ?

Yến Tỷ Nhi có chỗ dựa là mẹ ruột Lý Thị, dù chuyện nàng ta làm là sai, nhưng cũng chỉ bị đánh vài roi, mắng vài câu là cho qua chuyện.

Huệ Nương sao có thể chấp nhận cái kết quả vô lý như thế, nàng giận dữ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô em chồng ác độc này, nhưng nàng không thể làm được điều đó, vì quá tức giận, nàng thu dọn hành lý đi về nhà mẹ đẻ. Diêu Thành lập tức chạy tới tìm, vừa cầu xin vừa khóc lóc, nói mỗi ngày Hồng Ca Nhi luôn đòi gặp mẹ, Huệ Nương nghĩ đến con trai không ai chăm sóc, dù vẫn còn đang tức giận nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Sau khi khuyên bảo thành công, ngày hôm sau Diêu Thành dắt vợ về nhà.

Mang tâm trạng áy náy với em gái, Huệ Nương đau lòng suốt mấy ngày liền, bên Tô gia lại nổi lên chuyện thị phi, chị dâu Chu Thị vì chuyện của Dao Nương mà gây chuyện ở nhà. Huệ Nương lo cho em gái, nhất quyết giữ con bé bên cạnh để mình chăm sóc, không để con bé đi đâu nữa hết. Hiện giờ bên Tô gia đang rối tung rối mù, chẳng thể ở được, mà ở Diêu cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì.

Lý Thị đối với chuyện xảy ra với Dao Nương vẫn còn cảm thấy chột dạ, nên cam chịu để Dao Nương ở nhờ trong nhà. Thời gian sau đó không biết Yến Tỷ Nhi đã dùng lời gì để xúi giục bà ta, mà thái độ của bà ta nhanh chóng thay đổi, cả ngày kiếm đủ thứ lý do để gây khó dễ với Dao Nương, nói cái gì mà trong nhà chứa một người ô uế, sẽ làm mất danh dự của gia đình nề nếp này.


Dao Nương ngồi trong phòng, lắng nghe từng tiếng cãi vã ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc thật, nàng thầm nghĩ:

Cái lý do này hết sức ngu xuẩn, con gái của Diêu gia hại người khác ra nông nổi này, mà người trong nhà lại bao che, thế mà cũng dám nói ra hai từ nề nếp sao?

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Sủng thiếp của vương gia - Chương 2.1

Dao Nương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo, nàng bây giờ kích động đến mức không nói được lời nào, cảm giác chân thật này không phải giả, nàng thật sự đã sống lại!

Lúc này ở bên ngoài gian phòng, Tôn Tuệ Nương và bà mẹ chồng Lý Thị đang nói chuyện.

Hai người đều nghĩ Dao Nương chắc đã ngủ, nên âm thanh khi nói không dám quá lớn tiếng, dù họ đã cố gắng nói nhỏ lại, nhưng vì đang tranh cãi gay gắt, tiếng động phát ra chẳng thể che giấu được. Dao Nương đang nằm bên trong cũng nghe được đôi lời.

Dao Nương ngán ngẩm lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Lúc chết đi, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng như bị lửa thiêu, cơn đau đớn từ từ thấm vào gan phổi, tiếp đến hơi sức chẳng còn, hoàn toàn vô tri vô giác nhắm mắt lại.

Khi nàng tỉnh giấc, lại không ngờ bản thân đang trở lại thời điểm lúc mới sinh Tiểu Bảo chưa được bao lâu.

Mới đầu nàng còn cho rằng bản thân đang nằm mơ, nhưng hồi lâu, cảm giác ê ẩm sau khi sinh con này làm  nàng bừng tỉnh ngay, lúc này nàng mới khẳng định, đây tuyệt đối không phải là mơ! Nàng thật sự sống lại, trở về thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra.

Nhưng vì sao ông trời lại vẫn không buông tha cho nàng? Nếu đã để nàng sống lại, sao không cho nàng quay về thời điểm khi sự việc kia chưa xảy ra? Tại sao phải là lúc này cơ chớ!

Đứa bé nằm trong lòng nàng chợt cất tiếng khóc lên, Dao Nương nghe thấy thì giật mình, thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Nàng vỗ nhẹ lên vai thằng bé, Tiểu Bảo nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trẻ sơ sinh vừa mới được hai tháng là thời điểm thay da đổi thịt, tướng mạo dễ nhìn hơn lúc mới sinh, da trắng hơn chút, tóc cũng mọc ra nhiều hơn, đôi mắt nhỏ trông thật linh động, cặp lông mày đen nhánh dài, còn có cái mũi hơi cao, phía dưới là cánh môi chúm chím đỏ au, thật khiến người nhìn phải yêu thích không thể rời mắt.

Nếu có người không biết chuyện về đứa bé này, chắc họ sẽ khen rằng cha của đứa bé nhất định rất anh tuấn.

Cha của đứa bé...

Đã chết đi một lần, và được sống lại thêm lần nữa, nàng cũng coi như là đã đi qua nửa đời người, giờ đây Dao Nương ngược lại đã suy nghĩ thông suốt vài chuyện, không giống như lúc trước, vẫn mãi vì chuyện kia mà cảm thấy khổ sở trong lòng.

Nếu như thật sự trở về thời điểm khi chuyện đó chưa xảy ra, thì không phải Tiểu Bảo sẽ không được tồn tại trên cõi đời này sao?

Hai kiếp đều làm mẹ, đối với nàng mà nói có một thứ đã gắn sâu trong tim, không thể cắt bỏ được, đó là tình mẹ con, tuy rằng khi đứa bé này được chào đời không được người khác vui vẻ chào đón, thậm chí còn hại nàng gặp rất nhiều trắc trở, nhưng đứa bé này là máu là thịt của nàng, không thể tách rời!

Nàng cực khổ mang thai ròng rã suốt mười tháng, ngay cả danh tiết hay gì đó cũng không màng đến, vẫn kiên trì sinh đứa bé này ra, hỏi sao nàng nỡ nào bỏ cốt nhục của mình được.

Số mệnh đã định nàng phải sinh đứa bé này ra, nếu ông trời đã an bài sẵn thù dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể nào thay đổi được.

Đây chính là ý trời!

Sau khi nghĩ thông suốt, Dao Nương bình tĩnh lại, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.

Đây cũng có thể coi như là lần thứ hai trong đời nàng lần nữa nghe lại mấy lời khó nghe ấy ở bên ngoài kia. Nếu là lúc trước thì có lẽ nàng đã tức giận đến bật khóc, nhưng hiện tại nàng chẳng còn bồng bột như xưa nữa, thay vì tức tủi ấm ức, nàng ngược lại bình tĩnh hơn khi đối mặt với những lời nhục mạ này.

Trong khi đó ở bên ngoài đang xảy ra tranh chấp. Huệ Nương không dám tin nhìn Lý Thị, nàng không ngờ rằng mẹ chồng lại có thể nói ra những lời khó nghe như thế.

Từ khi gả vào đây, nàng cũng đã biết được bà mẹ chồng này chẳng dễ hầu hạ, nhưng ngày thường bà ta mắng hay chửi gì đó, nàng cũng sẽ gắng nhịn. Còn lần này thì bà ta không có tư cách mắng em gái nàng!

Dao Dao vì sao gặp chuyện bất hạnh này chứ? Vì sao chưa chồng mà có con? Tất cả cũng tại do con gái của bà ta! Cũng chính là cô em chồng kia của nàng gây ra.

Em gái nàng vốn chỉ tới đây để bầu bạn cùng nàng, ai ngờ được lại xảy ra chuyện chứ!

Con gái quan trọng nhất chính là danh tiết, hiện tại đã không còn trong sạch, em gái nàng sao mà có thể sống tiếp đây!

Cha thì cả ngày than ngắn thở dài, mặt mày hầm hừ tức giận, chẳng ra cửa chịu gặp ai, còn mẹ nàng thì chỉ biết nhốt mình ở trong phòng khóc lóc. Cả nhà vốn tính đợi mọi chuyện qua đi thì sẽ tìm một hộ gia đình bình dân không chê em gái nàng đã không còn trong sạch, rồi gả em gái đi, ai mà ngờ được con bé vậy mà có thai!

Trách tới trách lui cũng đều tại cả nhà sơ sót, chị dâu thì suốt ngày ầm ĩ kiếm chuyện, chị ta quậy tới mức trong nhà chẳng có ngày được yên, cộng thêm tình trạng lúc đó của Dao Dao, càng làm cả nhà đau đầu chẳng biết phải làm sao.

Em gái của nàng chịu quá nhiều khổ sở, đến lúc phát hiện ra con bé đã có thai thì mọi chuyện đã quá muộn rồi, bởi cái thai đã quá lớn, không thể phá đi được.

Nếu cố ép phá bỏ, tánh mạng sẽ gặp nguy ngay!

Hiện tại trong nhà chỉ có thể dùng biện pháp tạm thời che giấu chuyện này, nhưng cũng không thể che đậy cả đời với người bên ngoài được. Bởi thế nàng mới nghĩ ra cách đưa em gái về nhà chồng để tiện chăm sóc, thuận tiện che mắt hàng xóm láng giềng. Đợi sau khi em gái sinh con xong, nàng sẽ tìm cách âm thầm đem đứa bé này tới chỗ khác, nhờ người quen biết nuôi nấng hộ, ít nhất như thế có thể bảo đảm thanh danh cho em gái nàng.

Mọi chuyện đều được tính toán chu đáo, nhưng lại bỏ sót một điều, đó là tình mẫu tử của Dao Nương quá mạnh mẽ, con bé không đồng ý việc đem con mình đưa cho người khác nuôi.

Cũng là một người mẹ, tâm tình của em gái mình hiện tại, Huệ Nương ít nhiều cũng hiểu rõ.

Đứa bé là chính mình mang thai mười tháng cực khổ sinh ra, phải chịu bao nhiêu vất vả đau đớn và nguy hiểm, nàng là người từng trải nên rất hiểu rõ. Mỗi ngày nhìn đứa nhỏ mới sinh đang được bản thân ôm gọn trong lòng, dù nhìn bao lâu cũng vẫn thấy chưa đủ, chứ nói chi là đem con mình sinh đưa người lạ nuôi, người mẹ nào mà nỡ chớ!

Lúc đầu khi xảy ra việc đó, mẹ chồng còn ngại ngùng chột dạ không dám nói gì, thái độ đối với em gái của nàng cũng tương đối hòa nhã thân thiện. Lúc con bé đang dưỡng thai cần phải được tẩm bổ, thì mẹ chồng cũng hào phóng lấy một phần thức ăn ở trong bếp, chu đáo đem tới cho em gái của nàng ăn. Sự tốt bụng này chỉ duy trì được nửa năm là mẹ chồng nàng lập tức thay đổi thái độ, suốt ngày ở trước mặt nàng ám chỉ vài câu khó nghe.

Hiện tại em gái và đứa nhỏ phải ở nhờ nhà chồng của nàng, dù khó chịu hay bực tức nàng cũng gắng nhẫn nhịn cho qua. Ai mà ngờ tới bà mẹ chồng này càng ngày càng chẳng ra làm sao, cái miệng bự suốt ngày chỉ biết mắng chửi nàng, còn làm mấy trò ám chỉ này nọ trước mặt Dao Nương. Nàng không ngu, biết bà ta là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!

Chuyện mắng chửi này còn chưa tính là gì, còn có một chuyện còn nghiêm trọng hơn. Có hôm bà ta canh lúc nàng và Dao Nương không chú ý tới liền lén lút bồng Tiểu Bảo đi ra ngoài tính đem cho người ta nuôi, cũng may lúc đó phu quân của nàng kịp thấy nên đứng ra ngăn cản, nếu không thì đứa bé đã... Lúc đó Huệ Nương không dám nghĩ tiếp nữa.

Dao Dao xem Tiểu Bảo quan trọng hơn cả mạng sống của mình, nếu đứa nhỏ thật sự bị đem đi cho người khác, em gái của nàng sao sống tiếp đây?

Đã đến bước này, Huệ Nương thật sự không thể chịu đựng được nữa, từ lúc được gả tới đây, nàng luôn cố gắng không muốn tranh chấp cãi vã gì với mẹ chồng, tránh để trong nhà xảy ra việc không vui, nhưng lần này nàng không thể không cùng Lý Thị nói lý lẽ.

"Ta làm như vậy thì có gì sai chứ? Con nhỏ đó luôn cho mình là khuê nữ có gia giáo đàng hoàng, thế mà lại không biết kiềm chế bản thân, mới xảy ra cớ sự này, có thể trách ai chứ!

Mà nói nó là con gái nhà đàng hoàng ai mà tin đây. Ta chưa từng thấy con gái tử tế nào mà có ngực bự lồi ra, mông to vểnh lên như nó, bộ dạng lúc đi thì ẻo lả chẳng ra làm sao, đàn ông vừa nhìn thấy nó thì đố thằng nào chịu nhịn được. Bà già này sống đến từng tuổi này chưa thấy con gái nhà đàng hoàng nào giống như nó đấy.

Hừ, theo ta thấy thì nó có bị người ta ức hiếp gì đâu mà là cùng với trai vụng trộm với nhau thì mới đúng, rồi lúc nó có bầu đâu có dám nói thật ra, mới tìm cách vu oan cho con gái Yến Tỷ Nhi của ta."

Gương mặt của Lý Thị có góc cạnh nhìn khá vuông dài, mắt thì một mí, bởi vì tuổi tác của bà ta đã lớn nên làn da hơi sậm và thô ráp. Thân hình không cao lớn mà hơi gầy, nhưng khí thế của bà ta lại chẳng hề nhỏ, tướng mạo vừa nhìn là biết người khó chung sống.

Thật chất Lý Thị cũng chẳng dễ chung đụng với những người xung quanh. Hàng xóm kế bên nhà ai không biết Diêu Gia có bà chủ nhà cực kì hung dữ, lúc còn trẻ quản chồng mình cực nghiêm, làm gì sai đó, chồng bà ta chẳng dám hí hé nửa câu phản đối. Sau khi về tuổi già thì chồng qua đời, một mình bà ta quán xuyến hết chuyện trong nhà, con trai và con dâu đứng trước mặt bà ta luôn tỏ vẻ nhường nhịn, có dám cãi lại bao giờ.

Bà già này nổi tiếng là vô lý ngang ngược, ai dám nói vài câu khó nghe chọc giận bà ta, là hôm sau bà ta sẽ đứng ngay trước cửa nhà của người đó mà mở miệng mắng suốt ba ngày ba đêm. Huống hồ Diêu Gia có đứa con trai làm bộ khoái, nên chẳng ai dám tới tìm bà ta gây phiền phức, cũng bởi tính tình Lý Thị quá khó ưa, nên dù là hàng xóm láng giềng sát bên, cũng không có ai chịu tới trước cửa lớn Diêu Gia để thăm hỏi.

Lúc này Lý Thị đang chống nạnh, ngửa cổ lên uy hiếp:

"Ta nói lại với cô một lần nữa đấy Tô Huệ Nương, về việc này không phải lỗi của con gái Yến Tỷ Nhi của ta, nên cô đừng có vu oan cho con gái ta. Yến Tỷ Nhi chỉ là một cô gái đơn thuần thì làm sao có thể lừa gạt em gái của cô tới cái nơi bẩn thỉu kia cơ chứ! Con gái Yến Tỷ Nhi của ta sau này còn phải đi lấy chồng, chuyện này mà đồn bậy ở bên ngoài thì con bé phải làm sao đây? Cô còn để ta nghe thấy mấy lời vừa rồi nữa là ta sẽ kêu Thành nhi hưu cô!"

Huệ Nương bị bà mẹ chồng không biết xấu hổ này chọc tức đến mức thở không nổi. Nàng đứng bật dậy, nhịn không được khiêu khích:

"Không cần con trai bà hưu tôi, bây giờ tôi tự mình rời khỏi cái nhà này."

Lý Thị cười lạnh một tiếng: "Có giỏi thì đi đi, nhưng cô nghe cho kĩ đây, Hồng Ca Nhi sẽ ở lại đây với ta, cô không được bồng nó đi đâu hết! Ta cũng muốn xem thằng cha nghèo nàn kia làm sao nuôi nổi hai đứa con gái mất nết đồi bại này được, à mà đúng rồi, còn tính thêm thằng con hoang không biết cha nó là ai nữa!"

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Sủng thiếp của Vương gia - Chương 1

Mùa xuân tháng ba ở kinh thành Tấn Châu vừa trôi qua, thời tiết trong thành lập tức ẩm ướt lạnh lẽo không còn chút xuân ấm như trước.

Mới hôm kia trời đổ mưa nhỏ, trận mưa này kéo dài đến tận hai ngày mới tạnh đi.

Bữa nay sắc trời trở lạnh, dưới đất đâu đâu cũng thấy vũng nước mưa. Gió bên ngoài thổi mạnh vào, dù là người mặc đồ dày cỡ nào cũng không chịu được cơn lạnh thấm vào tận da này.

Mấy ngày nay Tấn Vương đi ra khỏi cổng thành, nghe đâu là có công việc cần giải quyết, nên hiện tại ngài không có ở trong vương phủ.

Dao Nương sai hạ nhân đến chỗ ở của chị nàng là Huệ Nương, nhắn rằng mời tới phủ làm khách, sẵn tiện đem Tiểu Bảo tới cho nàng thăm.

Từ khi vào Tấn Vương phủ, đã hơn một năm rồi nàng không gặp mặt Tiểu Bảo.

Dao Nương sống ở trong vương phủ rất được sủng ái, Vương phi cũng nể mặt ban cho nàng chút quyền lực nhỏ, nên bên cạnh nàng ít nhiều cũng có vài tên nô tài để sai vặt.

Đến xế chiều, từ xa có chiếc xe ngựa chạy tới, người đi xuống trước là anh rể Diêu Thành, sau đó là cô chị Huệ Nương. Cổng sau của vương phủ sớm đã mở sẵn để đợi bọn họ vào, còn Dao Nương thì nôn nao trong lòng không thôi, chẳng thể ngồi yên đợi ở trong phòng, nên đi ra ngóng trông người tới.

Nha hoàn Điệp Nhi lên tiếng nói:

"Phu nhân sao không dẫn cô Huệ Nương về phòng? Cô ấy từ xa đi tới, chắc cũng mệt rồi, đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện lắm đâu."

Dao Nương nghe xong cảm thấy có lý. Xung quanh đây lúc nào cũng có vài người thường ra vào, đứng ở đây mà nói chuyện thì sao mà được.

Nàng vươn tay ra ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, sau đó cất bước dẫn đường đến phòng nghỉ của nàng. Bởi vì Diêu Thành là khách nam nên không thích hợp đi vào buồng ngủ riêng, nên hắn ngồi làm khách ở phòng khác, Dao Nương có căn dặn kĩ, lệnh cho mấy nha hoàn phải hầu thật tốt cho khách, như là dâng trà nóng, bưng điểm tâm lên.

Dọc theo đường đi về phòng nghỉ, ánh mắt của Dao Nương vẫn không rời khỏi Tiểu Bảo đang được nàng ôm trong lòng.

Đây là con trai của nàng, là đứa con nàng ngậm đắng nuốt cay, chịu bao nhiêu vất vả mới sinh ra được. Nếu không phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không rời xa con mình đến tận bây giờ.

Nhớ năm đó khi nàng rời đi, đứa con này chỉ vừa mới sinh ra, thế mà giờ đây đã lớn thế này.

Có lẽ là tình mẹ con có máu mủ liên thông, mới đầu khi Tiểu Bảo nhìn thấy dì nào đó lạ hoắc bế bé lên, còn cảm thấy ngờ nghệch khó hiểu, nhưng khi nhìn kĩ, cảm thấy dì này thật xinh đẹp, bé bèn cười khanh khách không ngừng, bé còn giơ bàn tay nhỏ nhắn ra ôm lấy Dao Nương.

Hai mắt của Dao Nương chợt đỏ hoe, nàng khẩn trương ôm chặt Tiểu Bảo. Cảm giác đau lòng này làm nàng muốn khóc thật lớn, nhưng nàng sợ sẽ dọa thằng bé, đành gắng kìm nén cơn xúc động lại.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh được, Dao Nương tiếp tục dẫn người đi tiếp.  Huệ Nương đi bên cạnh em gái, căng thẳng thấp thỏm nhìn xung quanh.

Nơi này thật quá xa hoa hơn những gì nàng tưởng tượng, một cây cột nhỏ cũng làm từ bằng gỗ quý, vừa nhìn là biết giá trí không hề nhỏ.

Lúc đang đi có mấy cô nha hoàn đi ngang qua, nàng nhìn mà hoa cả mắt. Dù chỉ phận tôi tớ, nhưng cách đi đứng của họ khác xa hoàn toàn với mấy cô nha hoàn suốt ngày cúi đầu của những già giàu khác. Mặt ngưởng cao, mắt nhìn thẳng, dáng đi rất có quy luật đồng nhất. Từ y phục đến đồ trang sức đeo trên người của mấy cô gái đó đều là đồ đẹp vật quý.

Nhà chồng Diêu Gia của nàng cũng coi như là hộ gia đình khá giả, thứ gì quý giá Huệ Nương từng nhìn được vài lần, nhưng mấy món trang sức tinh xảo ấy, nàng chưa lần nào được nhìn thấy.

Sau khi tới phòng nghỉ của Dao Nương, nha hoàn Điệp Nhi hành lễ đi ra ngoài, lúc này Huệ Nương mới dám kéo em gái ngồi xuống, lo lắng hỏi:

"Dao Dao nè, em gửi thư nhắn muốn chị và anh rể của em đem Tiểu Bảo tới, thế Vương gia có biết không? Ngài ấy liệu có tức giận với với em không?"

Nàng thầm đánh giá cô em gái bây giờ của mình. Không những càng ngày càng đẹp, mà thân hình còn trổ mã phát dục đầy đủ, nhìn càng quyến rũ hơn trước.

Dao Nương hôm ăn diện đẹp hơn hằng ngày. Bộ y phục màu hồng đào thêu hoa mẫu đơn, thêm một cái áo lông màu nâu tương sậm cùng màu với chiếc váy lụa. Nàng mặc lên trên người càng tô thêm nét đẹp kiều diễm, nhất là mái tóc được búi cao nghiêng sang một bên, trên đỉnh tóc được cài một cây trâm làm từ bằng vàng ròng chói lòa, nhìn kỹ lại sẽ thấy trên hình hồ điệp nhỏ màu hồng trên cây trâm  có gắn vài viên bảo thạch lưu ly. Thật sự là quá đẹp!

Cây trâm này được thiết kế rất là tỉ mỉ tinh xảo, hình hồ điệp dán lên vài sợi kim tuyến dài thành hình cái cánh nhỏ, chỉ hơi nhúc nhích một tí là những sợi kim tuyến ấy tựa như là cánh bướm, nhẹ nhàng lay động, nhìn từ xa cứ như là bướm thật đang vỗ cánh muốn bay đi.

Những viên bảo thạch đính trên thân hình hồ điệp ấy không to như minh châu, nhưng ánh sáng khi phát ra lại chói ngời hơn rất nhiều, làm người khác khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy thật choáng ngợp.

Nàng để ý thấy em gái thường vươn ra bàn tay ngọc ngà trắng nõn lên để sờ cây trâm hồ điệp được cài trên búi tóc, chỉ là một cái động tác đơn giản nhưng lại toát lên khí chất yểu điệu. Nếu đem so với cây trâm hồ điệp rực rỡ kia, thì em gái của nàng còn đẹp hơn gấp ngàn lần.

Da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen mượt mà, đôi mắt tựa như dòng suối trong suốt, môi thì như trái táo đỏ chín mọng. Ôi, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Huệ Nương dù không phải là đàn ông, nhưng khi nhìn cô em gái kiều mỵ này của mình, cũng không thể nào kìm chế được trái tim đang đập thình thịch không ngừng.

Nàng cố rời chú ý đi sang hướng khác, lúc này mới kĩ càng quan sát cảnh sắc trang trí trong căn phòng này. Huệ Nương biết em gái có ngày hôm nay cũng chẳng phải dễ dàng gì, chỉ cần nhìn đến cách ăn mặc đến đồ vật trong căn phòng này, cũng đủ biết cuộc sống của em gái nàng rất tốt.

Dao Nương xem như cũng có chỗ đứng vững trong vương phủ, nếu không sao có thể dẫn người nhà vào đây được.

Nhưng Huệ Nương vẫn thấy lo cho em gái, dù sao Dao Nương cũng không giống với những thiếp thất khác trong phủ. Trước lúc hầu hạ thành người của Vương gia, Dao Nương đã không còn trong sạch... Tuy rằng Vương gia không thể hiện ra bên ngoài vẻ để ý đến chuyện này, nhưng ai biết được liệu sau này ngài ấy có hay không để ý đến? Nếu thật sự để ý tới, chỉ sợ trong lòng vị Vương gia ấy sẽ có khúc mắc không giải được, đến lúc đó sẽ sợ không còn sủng ái em gái nàng nữa, thì không phải cuộc đời của con bé sẽ rất khổ sở sao?

Thật ra Dao Nương khi nhờ người gửi thư đi cũng không suy nghĩ được nhiều như thế, nàng thật sự quá nhớ Tiểu Bảo.

Nàng không thể đi ra khỏi phủ được, chỉ còn cách đưa Tiểu Bảo tới thôi. Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay nàng cẩn thận an bài mọi chuyện cho thật chu toàn. Tuy rằng nàng được sủng ái, nhưng lời nói cũng không có bao nhiêu cân lượng ở trong vương phủ này, muốn làm chuyện gì thì trước hết phải nhận được sự đồng ý của Vương phi trước.

Nếu không có sự cho phép của Vương phi, còn lâu nàng mới dám nhờ người thân dẫn Tiểu Bảo đến cho nàng gặp mặt.

Xưa nay Vương phi và Hồ trắc phi không hòa hợp, vì muốn lấy lòng Vương phi, nàng tranh thủ trước lúc Vương gia rời khỏi kinh thành, nàng đã phải sử dụng biết bao nhiêu là thủ đoạn bám người, dụ dỗ ép buộc Vương gia mỗi ngày phải ở bên mình. Cũng vì chuyện này mà mỗi lần gặp Hồ trắc phi, nàng ta luôn bày ra bộ mặt khó ưa, mà bản thân nàng cũng không phải loại yếu ớt, trực tiếp khiêu khích khiến nàng ta mất mặt.

Có lẽ chuyện này khiến Vương phi thỏa lòng, nên mới nhân từ một lần đồng ý.

Bây giờ lại nghe chị mình nói thế, Dao Nương tránh không khỏi cảm giác thấp thỏm.

Nhưng mà nghĩ lại, lúc nàng được sủng ái, có ngày nào mà nơm nớp lo sợ đâu? Nhưng sau này nàng đã chẳng còn lo sợ nữa. Vị Vương gia suốt ngày trưng ra cái bản mặt lạnh như tảng băng ấy dù không có dịu dàng hay ân cần với nàng, nhưng ít nhất sự sủng ái đối với nàng là không phải là giả, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ làm nàng sống tốt rồi.

Có lo cũng chỉ là lo cái cô Vương phi kia sẽ đối phó với nàng thôi.

Mà dù Vương gia tức giận thì sao chớ? Cách trừng phạt của hắn chính đè nàng ra làm vài lần... Nàng chịu được một hồi là sẽ qua thôi.

Suy nghĩ của Dao Nương vốn rất đơn giản, nhưng thử nghĩ đi, bạn Vương gia nhà ta là loại người nào? Thân thể không chỉ cường tráng, mà còn khỏe mạnh hơn người. Nếu muốn trừng phạt bạn Dao Nương thật nặng suốt ba ngày ba đêm, thì bạn Dao Nương đây có sức chống đỡ à?

Chỉ số thông minh của Dao Nương không cao, chỉ đủ dùng để tự phòng thân, còn cái gì mà cái lợi và cái hại của hậu quả việc mình làm, nàng hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.

Nàng chợt nhớ tới trước đây, mỗi lần Vương gia tới tìm nàng, ngoại trừ làm việc kia ra, thì chẳng có nói với nàng được bao nhiêu câu cả. Vậy mà đâu ai hiểu rõ chuyện này, cứ nghĩ đêm nào Vương gia cũng ngủ lại ở chỗ nàng là nghĩ rằng Vương gia rất yêu thích nàng. Tin đồn nàng được sủng ái cũng từ đó mà truyền ra khắp nơi.

Xuất thân của Dao Nương cũng không giống dân thường, là một gia đình có gia giáo nề nếp. Cha là một vị tú tài, nên từ nhỏ nàng đã được đọc sách, sau này lớn lên cũng biết đọc được vài chữ, so sánh với những cô gái dân quê khác, thì nàng được coi là một khuê nữ có kiến thức học vấn cao.

Nàng vốn rất tự tin về mình, từ vẻ bề ngoài đến cách nói chuyện rất là khôn khéo. Nhưng mỗi lần nàng muốn thể hiện ra sự chu đáo của mình trước mặt Vương gia, thì ngài ấy chỉ hờ hững liếc nhìn, một câu cũng không nói, trực tiếp ôm nàng lên giường.

Người ta thường bảo: Đứng dưới mái hiên của nhà người ta, bản thân không thể không cúi đầu.

Tất cả những chuyện nàng làm chỉ vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, không sai mà cũng chẳng đúng, bởi trên đời này chẳng ai có thể nắm bắt số mệnh của mình...

Từ lúc bước chân vào Vương phủ, số mệnh đã định nàng phải đấu tranh, tự mình mở ra con đường tốt hơn cho chính mình.

Những chuyện thế này nàng sẽ không nói ra cho chị mình biết, nàng không muốn để chị lo lắng cho mình, nên chỉ nói là nàng không sao, bản thân có thể tự mình lo liệu được.

Có thật là không sao không?

Ngoài mặt Huệ Nương im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại nặng trĩu lo âu. Tính tình cố chấp này của em gái vẫn không thay đổi...

Bên này Huệ Nương đang miên man suy nghĩ đến ngây người, bên kia thì Dao Nương đang bế Tiểu Bảo lên.

Đứa bé tròn một tuổi không chỉ dễ thương mà còn mập mạp đáng yêu, lúc nói chuyện cái miệng nhỏ cứ thổi lên nước bọt, giọng nói thì ư a nhỏ xíu. Bất kể là ai nghe, đều sẽ cảm thấy ấm lòng.

Bỗng lúc này Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói rằng Vương phi ra lệnh kêu Dao Nương qua chỗ ngài để nói chuyện, sẵn tiện dẫn theo Tiểu Bảo tới luôn.

Hai chị em giương mắt nhìn nhau, trong lòng Dao Nương chợt thấy bất an, nàng ôm Tiểu Bảo và dẫn Huệ Nương đi ra đến trước cửa phòng. Lúc đang đi trên đường, thấy chị Huệ Nương vẫn còn bất an nhìn nàng, Dao Nương trấn an chị, nói Vương phi là một người hiền lành, sẽ không có chuyện gì đâu.

Thật ra dáng vẻ thường ngày của Vương phi cũng coi là hiền lành, tuy cách nàng ta nói chuyện thì hơi lạnh nhạt tùy ý. Nhưng lúc gặp Huệ Nương và Tiểu Bảo cũng tỏ ra thái độ tiếp khách chu toàn, không làm người khác cảm thấy nàng ta là không giống là loại người tẻ nhạt suốt ngày trưng vẻ lạnh lùng bên người như lời đồn.

Không chỉ tặng cho Huệ Nương một chiếc vòng tay làm từ bằng vàng, mà còn tặng cho Tiểu Bảo một chiếc vòng cổ khảm vàng bên trên. Vì muốn cho thêm Dao Nương chút thể diện, Vương phi còn tự mình đeo vòng cổ lên cho Tiểu Bảo.

Vốn Dao Nương còn đang bất an, thì giờ sau khi nhìn thấy hết cảnh tượng này, nàng cảm động đến mức suýt khóc thành tiếng.

Nàng từng nghĩ qua, nếu Tiểu Bảo được Vương phi yêu thích, thì liệu có phải hay không có thể giữ Tiểu Bảo ở lại? Nếu được như thế thì mỗi ngày nàng sẽ được gặp Tiểu Bảo! Nhưng nàng biết để làm được điều này, cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ...

Nàng nghĩ đợi sau khi Tấn Vương từ Biên Thành trở về, sẽ tiếp tục giở thủ đoạn quyến rũ ra để kéo ngài đến chỗ của nàng.

Nàng nhớ hắn thích nhất là làm chuyện đó ở thư phòng, nhớ lúc ấy nàng thẹn thùng từ chối hắn nhiều lần, khiến hắn không vui, quá mấy ngày sau hắn không có tới chỗ nàng. Lúc nàng gặp Vương phi, sắc mặt của nàng ta khi nhìn nàng rất kém, lạnh lùng như không muốn tiếp chuyện vậy. Qua vài hôm nữa Tấn Vương chợt tới chỗ nàng, lúc đó Vương phi mới nhìn nàng với vẻ mặt hiền lành dễ nói chuyện hơn.

Hay là nàng thử dùng cách này?

Vương phi không giữ bọn người Dao Nương ở lại quá lâu, bèn cho lui xuống. Nàng ta nói rằng, hai chị em lâu lắm rồi không gặp mặt, nên ở bên nhau trò chuyện tâm sự nhiều hơn.

Tới buổi trưa, Vương phi thưởng một mâm đồ ăn lớn, hai chị em cùng với đứa nhỏ rất là vui vẻ cùng nhau dùng bữa.

Thấy thời gian còn sớm, Dao Nương rủ Huệ Nương ngồi trên chiếc giường gỗ gần cửa sổ, còn Điệp Nhi thì nàng bảo lui ra ngoài. Dao Nương vừa trò chuyện với chị, vừa dỗ Tiểu Bảo ngủ.

Nhóc Tiểu Bảo dựa vào ngực của mẹ, vẻ mặt ngủ say sưa.

"Bây giờ em mau nói cho chị biết, không phải em tới Vương phủ làm bà vú ư? Sao đột nhiên lại thành tiểu thiếp hầu hạ Vương gia? Còn Vương gia có đối xử tốt với em không?"

Sau khi gặp mặt Vương phi, Huệ Nương biết đó là một người hiền lành nên cũng yên tâm hơn phần nào, nhưng nàng vẫn thấy không yên tâm. Chuyện trước đây của em gái, nàng chỉ biết được chút ít, nàng lo không biết em gái liệu có thể sống yên ổn ở trong vương phủ này suốt đời hay không?

Dao Nương đang định giải thích cho chị nàng hiểu, lại nghe thấy câu: "Có đối xử tốt không?" nàng lập tức đỏ mặt.

Làm sao có thể không tốt chứ, từ trong ra ngoài, nàng được sủng ái đến lâng lâng cả người, như thế chắc cũng coi như là đối xử tốt nhỉ?

Nhìn vẻ mặt của em gái, Huệ Nương lập tức hiểu rõ. Nàng thở dài, nói: "Nếu Vương gia đối tốt với em, thì em hãy cố gắng hầu hạ ngài ấy thật tốt, biết đâu sau này có tin tức tốt thì sao? Còn về Tiểu Bảo thì em đừng lo, có chị và anh rể của em chăm sóc, đứa nhỏ này sẽ không thiếu thốn gì đâu."

Nghe đến đây, Dao Nương cúi xuống nhìn Tiểu Bảo đang nằm trong lòng nàng. Nàng giơ tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu thằng bé.

"Chị à..."

"Bây giờ em cũng đã có một cuộc sống tốt, chị cũng không cần mỗi ngày lo cho em đến mất ăn mất ngủ nữa. Nhưng em hãy nhớ lời chị dặn, phải thông minh cẩn trọng hơn, thứ gì nên tranh thì cố mà tranh, còn thứ gì không thể tranh thì đừng bao giờ gắng sức đi tranh với người ta. Vương phi đối với em rất tốt, nên em hãy thành thật nghe lời. Người ta là lớn, em là nhỏ, ngàn lần đừng xuất hiện tâm tư không nên có."

Thật ra Huệ Nương cũng không hiểu mấy việc tranh đấu ở trong vương phủ này là ra sao. Nàng chỉ biết nói vài đạo lý ra cho em gái nghe. Mà Dao Nương khi nghe cũng rất là nghiêm túc, vừa nghe vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Thời gia rất nhanh trôi qua...

Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào: "Thưa phu nhân, thời gian không còn sớm nữa ạ."

Trong lòng Dao Nương đau đớn như bị đứt đi miếng thịt trên người, nàng cố giữ chặt lấy chị mình và Tiểu Bảo, không đành lòng để họ đi. Nhưng đến cuối cùng nàng vẫn phải buông tay, trước lúc tiễn họ đi. Nàng chạy vào phòng, sau khi lau hết nước mắt, nàng chuẩn bị ít đồ dùng đem ra ngoài.

Bên trong hành lý có mấy bộ đồ mà nàng vì Tiểu Bảo chuẩn bị sẵn từ trước, bên trong còn đựng ít vải vóc lụa là, tất cả những thứ này đều là Vương phi ban tặng cho nàng. Nàng gói vài một ít vào để đem tặng cho chị nàng và anh rể dùng, coi như cảm tạ hai người họ đã chăm sóc tốt cho con nàng.

Ngoài vải vóc y phục ra, nàng còn lấy thêm chút ngân lượng mà nàng đã giành dụm vài tháng nay, nàng gửi hết cho chị nàng giữ, nói coi như đây là tiền sinh hoạt mua đồ dùng cho Tiểu Bảo.

Nàng lưu luyến tiễn Huệ Nương đến tận cửa lớn ở sân sau, lúc này Tiểu Bảo đã tỉnh giấc, bé mở to mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Huệ Nương thở dài, không đành lòng bèn khuyên em gái đừng có đau buồn, sau này còn có cơ hội thì nàng sẽ bế Tiểu Bảo đến thăm tiếp.

Diêu Thành từ sớm ngồi trên xe ngựa, từ xa đã thấy Huệ Nương ôm Tiểu Bảo đi tới hướng này.

Dao Nương không dám nhìn tiếp, bèn vội quay người lại. Nàng cắn môi, cất bước nặng nề đi về phía trước, trong lòng nàng tự hứa với chính mình, sau này nhất định sẽ lấy lòng Vương phi thật nhiều, để có cơ hội thường xuyên được dẫn chị gái và Tiểu Bảo đến đây.

Nghĩ tới đây, nổi buồn phiền cũng phai nhạt đi được chút ít. Nàng lấy lại bình tĩnh, cùng với Điệp Nhi trở về Tiểu Viện.

Cả ngày hôm nay nàng chẳng có cơ hội để nghỉ ngơi, lúc Tấn Vương còn ở đây thì ngày nào nàng cũng mệt mỏi, chỉ có thể tranh thủ lúc ngài ấy rời đi thì nàng mới được nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Mà sau khi Tấn Vương đi vắng, nàng cũng đâu được rảnh rang gì, vì ngóng trông gặp Tiểu Bảo, hai ngày nay nàng đều mất ngủ. Hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành được ý nguyện, trong lòng không còn thấy lo lắng phiền não nữa, bây giờ ngồi một lát là nàng đã thấy buồn ngủ rồi.

"Điệp Nhi nè, ta mệt quá nên muốn đi ngủ, bữa tối ta sẽ không ăn đâu, nên em đừng có gọi ta dậy."

Sau khi dặn dò xong, nàng liền đi vào phòng ngủ bên trong.

Điệp Nhi nhìn bóng lưng thướt tha của Dao Nương, ánh mắt nàng đầy sự ganh tị, thầm mắng trong lòng, đúng là đồ hồ ly tinh.

Mọi người ở trong phủ Tấn Vương này, không ai không biết vị Dao phu nhân này chính một ả hồ ly đầy rẫy thủ đoạn quyến rũ, suốt ngày chẳng biết xấu hổ lôi kéo Vương gia đến phòng của mình.

Điệp Nhi là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Dao Nương, có những lúc bắt gặp những cảnh tượng không nên thấy.

Nhớ tới ngày ấy, nàng đứng ở bên ngoài ngăn cách một tấm màn bên trong phòng ngủ. Nàng nhìn thấy bóng dáng hai người triền miên trên giường, cái bóng ẩn hiện chiếu rộ trên màn mỏng. Đến bây giờ khi nhớ lại, mặt không khỏi đỏ lên vì xấu hổ. Lúc ấy ngoài xấu hổ ra còn cảm thấy khinh bỉ hành vi của Dao Nương.


Nàng bĩu môi, đang định bước vào bên trong để hầu hạ Dao Nương thay quần áo, bước chân còn chưa di chuyển thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên trong phát ra.

Nàng giật mình vội vàng chạy vào, đến khi nàng đi tới thì đã thấy Dao Nương nằm sấp trên mặt đất, toàn thân bất động, dưới khóe miệng còn  đang không ngừng chảy máu...