Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

[Trùng sinh - Hiện đại] Trở về tiếu 70 - Vi Vi An Tâm

Trở về tiếu 70 

Tác giả: Vi Vi An Tâm.

Thể loại: Quay ngược thời gian, đô thị quốc dân.

Số chương: 183.


Văn án: 


Vội vàng xuân vận về nhà ăn tết, dương tiểu bối ở rạng sáng hai giờ rưỡi huyện thành bị lạc, Kết quả trực tiếp đi tới 1979 năm quê quán, gặp được còn không có kết hôn ba mẹ……

Ai có thể hỗ trợ giải thích trên tay nàng tay hãm rương còn có huyễn khốc hai vai bao là chuyện như thế nào?


Ký sự sủng thê - Chương 6

Chương 6

Edit: Bạch Tiểu Ngọc

Từ gia cùng Khương gia vốn đã có ước định với nhau, còn cùng nhau trao tính vật, cho nên cuộc hôn nhân liền nhanh chóng được định ra. Bởi vì sắp đính hôn, nên Khương Vân nếu còn tiếp tục ở lại Từ gia thì có vẻ không thích hợp, cho nên Từ lão phu nhân liền đem khu viện riêng là của hồi môn của mình, để Khương Vân tạm thời dọn tới đó ở.

Tòa trạch này cách Từ phủ cũng khá gần, chỉ cần đi vài bước là tới, nên đem so với với trước kia khi ở trong Từ phủ cũng chẳng khác gì nhau cho lắm.

Tuy rằng Khương Vân còn chưa tới tận cửa để cầu hôn, nhưng người trong Từ phủ, ai mà không biết đến việc này, cuối cùng vẫn là Từ lão phu nhân ra mặt, thay hai người sắp xếp việc hôn nhân đại sự. Việc này cũng có thể coi như là nước chảy thành sông, mọi chuyện đều ổn thỏa đâu vào đó.

Từ phủ tổng cộng có tám vị tiểu thư, hai vị tiểu thư lớn nhất đều đã xuất giá. Tam tiểu thư là thứ nữ của nhị phòng, tính tình của nàng mềm yếu, nên vì vậy nàng ấy không lui tới quá thân thiết với Từ Sanh. Còn tứ tiểu thư Từ Huyên là trưởng nữ của đại phòng, ngày thường thì biểu lộ ra tính tình có chút nghịch ngợm, nhưng khi ở gần nàng ấy thì cũng rất hòa hợp. Ngũ tiểu thư Từ Phương là trưởng nữ của tam phòng, tuy rằng trông nàng ta tuy hơi kiêu ngạo, nhưng ngày thường lại luôn mang theo vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn đi theo sau Từ Huyên, đối với Từ Sanh, nàng ta cũng không biểu hiện ra vẻ xem thường vị muội muội thấp kém này. Tiếp theo là lục tiểu thư, cũng chính là Từ Sanh. Còn thất tiểu thư là thứ nữ khác của tam phòng, mẫu thân nàng ta khá được sủng ái, còn nàng ta thì luôn thấy chướng mắt Từ Sanh. Cuối cùng là Bát tiểu thư, muội muội của Từ Huyên, năm nay chỉ mới bảy tuổi. 

Mấy vị tiểu muội thường ngày cũng có vài lần tranh cãi, nhưng đó cũng chỉ là những chuyện vụn vặt mà thôi, còn những chuyện như có mâu thuẫn lớn thì chưa bao giờ xảy ra. Cách dạy dỗ của Từ phủ cũng không tồi, chưa từng có chuyện con vợ cả ức hiếp con vợ nhỏ, cho nên Từ Sanh tuy rằng đem so sánh với mấy người Từ Huyên cùng Từ Phương không bằng được, nhưng cuộc sống thường ngày cũng không quá khó khăn khổ cực.

Nhưng thất tiểu thư là Từ Tinh tuy rằng là thứ nữ, thế nhưng lại chướng mắt Từ Sanh, cho rằng nàng cũng là thứ nữ giống mình vậy mà chẳng biết tìm cách lấy lòng phụ thân. Mà đối với những con gái vợ cả có thân phận cao, nàng ta cảm thấy bọn họ có xuất thân mà không có đầu óc, cho nên trong nhà từ trên xuống dưới, không có vị tỷ muội nào có thể làm nàng ta nhìn thuận mắt.

Từ Sanh và những người khác đã quen với tính khó chung đụng này của nàng ta, nên cũng mặc kệ, trừ bỏ vào những ngày thường tụ họp lại, mọi người đều không có hứng thú muốn ngồi chung cùng nàng ta.

Người chướng mắt nàng ta nhất chính là Từ Phương, nàng thường xuyên nói với Từ Sanh:

"Trong lòng muốn trèo cao, thật chất mệnh mỏng chẳng khác nào một tờ giấy, cũng không nhìn lại xuất thân của mình, xem bảnh thân là dạng gì, mà dám tỏ vẻ ta đây, nếu không phải mẫu thân khoan dung, thì từ sớm đã thu thập nàng ta rồi. Nhìn bộ dạng tỏ vẻ thanh cao của ả, giống như là tất cả tiểu thư trong phủ, không người nào bằng được ả vậy."

"Đâu giống như muội, ngoan ngoãn lại nghe lời, đối với mẫu thân thật lòng cung kính."

Từ Sanh mỗi lần nghe thế, chỉ im lặng rồi mỉm cười, trong lòng lại không để bụng.

Mẹ đẻ của Từ Tinh được sủng ái, hơn nữa nàng ta còn có huynh đệ cùng mẹ sinh ra bảo vệ, có phụ thân yêu thương, cho nên mới dám trước mặt Kỷ thị mà càn rỡ. Còn bản thân nàng lại chỉ cô đơn một mình, nếu như không phải biết tính toán đường đi cho mình, thì sớm đã bị người khác hại rồi.

Khi Từ Phương đem thân phận thấp kém của Từ Tinh ra nói, Từ Sanh cũng không thèm để ý. Nàng vốn là thứ nữ, sao lại phải sợ nghe người khác nói chứ.

Từ Huyên là loại người thích náo nhiệt, mấy ngày trước khi uống rượu vui chơi ở Minh Kính Viện, làm bản thân say khướt, thế là bị lão phu nhân răn dạy một phen, cũng vì thế mà mấy ngày nay cũng an phận hơn. Nhưng hôm nàng như được ân xá, bèn hưng phấn lôi kéo mấy người muội muội của mình đến sân viện của tam phòng.

“Ngũ muội muội, lục muội muội, các người đang làm gì thế?”

Lúc này Từ Sanh đang cùng với Từ Phương đang ở trong phòng tập thêu thùa, các nàng nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng thét lớn của Từ Huyên. Sau đó rèm cửa làm từ bằng hạt châu bị vén lên, tạo ra âm thanh leng keng vang lên.

Vừa giương mắt lên nhìn, đã thấy Từ Huyên hấp tấp chạy tới, tiếp đến nhìn xem nàng ấy hành lễ với Kỷ thị, rồi vội vàng đi tới chỗ của Từ Sanh và Từ Phương.

Nàng ấy mỉm cười, rồi nói: "Ngũ muội muội, lục muội muội, hai người không sợ ở suốt trong phòng sẽ bị bệnh ư? Hay chúng ta đi ra ngoài chơi đá cầu đi!"

Từ Sanh cười cười không nói chuyện, tiếp tục lấy ra một cây kim chỉ mới.

Có người vừa nghe Từ Huyên nói, lập tức mắt phát sáng, gật đầu ngay: "Ý này của tứ tỷ được đấy, lục muội muội, chúng ta đi đá cầu đi! Sẵn tiện kêu luôn tam tỷ ở chỗ của nhị thúc gia đi cùng luôn."

Nói xong, Từ Phương liền giật lấy cây kim trên tay của Từ Sanh, rồi ném vào rổ. Nàng lôi kéo tay của Từ Sanh, hướng về phía bên ngoài mà chạy đi.

"Ui! Từ từ đã ngũ tỷ tỷ." Từ Sanh giữ chặt lấy tay của Từ Phương.

"Làm sao thế, nhìn dáng vẻ chậm chạp của muội cứ như là bà già vậy, chẳng lẽ muội không muốn cùng bọn ta đi ra ngoài chơi ư?" Từ Phương trừng mắt lên, bất mãn nói.

Đúng lúc này Kỷ thị cũng chen vào vài lời: "Nhìn con đi, cứ như là con khỉ vậy, còn không bằng lục muội muội của con nữa. Thời tiết ở bên ngoài rất lạnh, còn không mau kêu người đem áo choàng tới, nếu để bản thân bị cảm, trở về xem ta như thế nào thu thập con."

Kỷ thị nói xong, thì quay sang dặn dò tiếp với Từ Huyên: "Huyên nha đầu, cháu là tỷ tỷ của mấy đứa tụi nó, nhớ phải xem chừng muội muội cẩn thận, đừng để mấy đứa này tham chơi quá mà quên đường về! Chỉ chơi được nửa canh giờ thôi, qua nửa canh giờ là phải về ngay, đã nhớ kỹ chưa?"

Từ Huyên cam đoan hứa: "Tam thẩm thẩm cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ trông chừng các muội ấy."

Từ Sanh rõ ràng thấy được, biểu cảm trên mặt của Kỷ thị hơi cứng lại.

Nàng âm thầm bật cười, tính tình của Từ Huyên vốn thẳng thắn, trong phủ có người nào không biết nàng ấy rất tham chơi. Kỷ thị nói như thế là muốn nhắc nhở nàng ấy đừng có mà mê chơi quá mức, ai biết được nha đầu này giống y chang chày gỗ, hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Kỷ thị, làm Kỷ thị phải bị nghẹn vì tức.

Khóe miệng của Từ Sanh còn chưa kịp thu lại ý cười, thì nghe thấy Kỷ thị điểm danh tên của nàng:

"Còn lục nha đầu nữa, con cũng phải trông chừng ngũ tỷ tỷ, đừng có để nó tham chơi quá, biết chưa hả?"

Từ Sanh vội vàng đồng ý.

“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ làm theo.”

Kỷ thị lúc này mới hài lòng gật đầu, cho phép mấy người các nàng ra ngoài.

“Ta nói nói này. Tam thẩm thẩm sao lại đem các muội quản nghiêm thế, không giống mẫu thân của ta, chưa từng quản ta chặt chẽ như thế bao giờ." Từ Huyên kéo Tiểu Bát bên cạnh, vừa đi vừa lầm bầm nói.

Từ Phương trả lời: "Ôi! Ta cũng cảm thấy vậy."

Từ Sanh nghe hai người nói chuyện, khóe miệng cong lên, muốn cười mà chẳng cười nổi.

Mẫu thân của Từ Huyên ngày thường phải quản chuyện trong Từ phủ, nên cực kỳ bận rộn, thời gian đâu mà quản con gái của mình, cho dù muốn quản, tính tình của Từ Huyên đã bướng cỡ này, còn có thể quản được ư? Hai người này vốn không biết, còn nghiêm túc thảo luận về vấn đề này.

“Ngũ muội muội, lục muội muội, ngươi nói chúng ta có cần kêu thất muội muội đi cùng không!” Từ Huyên dừng bước lại, quay sang hỏi.

Từ Sanh còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Từ Phương hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Kêu nàng ta làm cái gì, nàng ta thanh cao như thế, sao có thể cùng chúng ta đi chơi chứ?"

Từ Huyên nghe vậy, liền nháy mắt với Từ Sanh.

Ngũ muội muội cùng thất muội muội bị sao thế?

“Tứ tỷ tỷ, người nháy mắt với lục muội muội làm gì, có gì muốn hỏi, thì trực tiếp hỏi muội đây này." Từ Phương không vui kêu lên.

Từ Sanh hoàn toàn không có cơ hội để mở miệng.

Từ Huyên và Từ Phương đúng là trời sinh một đôi, đều là loại người thích làm theo ý của mình.

"Mấy ngày trước tiểu thư nhà nô tỳ được tặng một đôi bông tai vàng khảm đá quý, không biết tại sao thất tiểu thư khi nhìn thấy lại không vui, rồi nói mấy câu khó nghe. Tiểu thư nhà nô tỳ không nhịn được bèn cùng nàng ta lý luận vài câu, còn thất tiểu thư thì lại mắng chửi tục tằn, toàn là dùng là dùng câu bẩn thỉu để nói tiểu thư."

Người nói chuyện chính là tỳ nữ đứng phía sau Từ Phương, nàng ta thấy bất bình nên tức giận kể lại mọi chuyện.

Từ Sanh nhíu mày.

"Nàng ta cứ nghĩ mình thanh cao, cho rằng người khác không thể bì nổi, đúng là đồ khó ưa. Cũng không nhìn lại xem, mình là do tiểu thiếp sinh, bằng được với ai nà so chứ?" Nhắc tới chuyện cũ, Từ Phương lập tức nổi giận.

"Muội ta cư nhiên nói vậy ư, ngũ muội muội đi, ta giúp muội đòi lại công đạo!" Từ Huyên vừa nghe xong, mày liễu không vui nhíu chặt. Chân bước về phía trước, xoay lại kéo tay Tiểu Bát, định sẽ đi tìm Từ Tinh tính sổ.

"Tứ tỷ tỷ, ngũ tỷ tỷ…"

"Lục muội muội, đừng cản chúng ta." Từ Huyên đánh gãy lời Từ Sanh muốn nói.

"Đi thôi ngũ muội muội, ta sẽ giúp muội, bắt Từ Tinh phải xin lỗi muội."

Tuổi tác của mấy vị tỷ muội trong Từ phủ đều tương tự nhau, trừ người nhỏ nhất là Tiểu Bát, thì những người còn lại chỉ kém có hai, ba, tuổi thôi, cho nên Từ Huyên và Từ Phương đi đâu cũng đều một chỗ, có thể nói là rất thân.

“Từ Thất, ngươi đi ra cho ta!”

Từ Huyên mới vừa đặt chân tới sân viện của Từ Tinh, thì đã cao giọng gọi người.

“Từ Thất!"

Từ Sanh nhìn một đám người chạy tới trước mắt, biết bản thân giờ phút này muốn ngăn cản cũng không thể, nếu bây giờ đi bẩm báo với Kỷ thị, cũng không thể kêu người chạy tới đây kịp lúc được, nên nàng chỉ đành phải im lặng rồi đi theo với mấy người này.

“Tứ tỷ tỷ làm gì vậy? Vừa bước vào đã có bộ dáng như muốn giết muội vậy, làm muội sợ lắm đó, muội cũng đâu có làm gì mất lòng tỷ đâu." Từ Tinh thướt tha yểu điệu đi ra, nàng ta nhíu mày, ủy khuất nói.

“Ngươi còn hỏi ta? Chính ngươi đã làm cái gì thì tự mà biết, thế mà giờ còn giả vờ với ta ư?" Từ Huyên tức giận mắng.

“Ngươi bất kính với trưởng tỷ, nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ còn muốn ta nhắc nhở ngươi sao?”

Từ Tinh cười lạnh: “Muội còn đang nghĩ là chuyện gì, hóa ra là có người khua môi múa mép."

"Đừng có nói với ta mấy lời vớ vẩn đó, ngũ muội là trưởng tỷ của ngươi, còn ngươi bất quá chỉ là thứ xuất mà thôi. Ngày thường tam thẩm thẩm đối với ngươi khoan dung, chẳng lẽ vì thế ngươi đã quên thân phận của mình ư?"

Từ Huyên mặc kệ Từ Phương đang kéo tay của mình, vẫn tiếp tục mắng.

"Ngươi hôm nay mà không tới đây xin lỗi ngũ tỷ tỷ của ngươi, ta sẽ lập tức đi nói với tổ mẫu biết rằng, ngươi là một cô nương thế nhưng nói chuyện khó nghe đến mức độ nào."

Từ Huyên là đứa cháu gái được Từ lão phu nhân sủng ái nhất, lời nàng nói, Từ lão phu nhân luôn nghe theo.

Trong mắt của Từ Tinh hiện lên tia tức giận.

Dựa vào cái gì, đều là cháu gái giống nhau, dựa vào cái gì mà chỉ thiên vị Từ Tứ? Rõ ràng nàng tài giỏi hơn, đem so với Từ Tứ thì tốt hơn rất nhiều, sao tổ mẫu lại chỉ thích mình nàng ta (TH) chứ!

“Ta không xin lỗi, muốn tìm tổ mẫu thì các ngươi cứ tìm đi!” Từ Tinh hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói.

“Ngươi…”

Từ Huyên tiến lên, muốn xô đẩy Từ Tinh.

Từ Sanh thấy vội vàng cản lại.

Nói giỡn, các nàng dù cãi nhau, thì chỉ coi như chỉ là tỷ muội nhất thời vui đùa thôi, nhưng nếu động thủ đánh nhau, thì chuyện sẽ lớn ra, đến lúc đó sao mà giải quyết đây.


“Cút ngay!” Từ Tinh theo bản năng vươn tay đẩy mạnh, kết quả liền đem Từ Huyên đẩy té xuống đất.

"Từ Thất, ngươi thật to gan!" Từ Phương thấy Từ Huyên bị khi dễ, vội vàng tiến lên để hỗ trợ.


Từ Sanh: "..."

"Còn đứng đó thất thần cái gì? Còn không nhanh chạy đến đem các tỷ ấy kéo ra!” Từ Sanh nhìn lướt qua mấy nha hoàn đang
đứng gần đó, tức giận ra lệnh.

"Vâng!"

Bọn nha hoàn vừa nghe, vội vàng tiến lên đi kéo người.

Đúng lúc này, Từ Phương bỗng nhiên hét lên.

"A!"

Chỉ thấy đầu tóc của Từ Phương bị nắm lấy, làm trâm cài trên đầu rớt xuống đất, mà trong tay Từ Tinh còn đang nắm một dúm tóc.

"Đau quá… hu hu.” Thấy tóc của mình bị giật ra, Từ Phương oa một tiếng khóc lớn rồi chạy đi, nhìn hướng nàng đi là tới chỗ trong nội viện của Kỷ thị.


Từ Huyên thấy thế, bèn trừng mắt nhìn Từ Tinh, hung hăng phun ra một câu, liền đuổi theo.

“Từ Thất, xem ta thế nào nói lại với tổ mẫu, để người phạt ngươi.”

“Ha ha!" Từ Tinh tiếp tục cười lạnh.

Từ Sanh nhìn thoáng qua Từ Tinh, trong miệng muốn nói gì đó nhưng lại thốt không ra, cuối cùng vẫn im lặng. Nàng đang định đi khỏi, thì...

"Ngươi muốn nói cái gì? Đồng tình với ta? Hay là đang chê cười ta?"

"Ha ha, ta không cần cô thương hại, cô tốt nhất vẫn nên quản chuyện của mình đi! Gả cho một người không có tiền đồ, cả đời đều sẽ bị đám người Từ Huyên xem thường!"

Tóc tai của Từ Tinh bay tán loạn, đứng ở nơi đó, rõ ràng nàng ta đang đắc ý cười lạnh, nhưng không biết vì sao, Từ Sanh lại cảm thấy nàng ta rất đáng thương, và nàng cũng thật cũng đáng buồn thay cho nàng ta.

"Dù Khương Vân thật đậu làm tiến sĩ, bất quá cả đời cũng chỉ có thể làm một vị quan nhỏ, cô cam tâm sống như thế sao?"

Bước chân của Từ Sanh đột nhiên dừng lại.

Ký sự sủng thê - Chương 5



Chương 5: Việc hôn nhân.

Edit: Bạch Tiểu Ngọc

Việc say rượu ở Minh Kính viện rất nhanh bị Từ lão phu nhân biết, thế là bị triệu kiến chịu một trận giáo huấn, cuối cùng vẫn là nhờ đến Từ Huyên làm nũng, mọi người mới may mắn tránh được một kiếp nạn.

Sau khi Từ Sanh biết được, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đâu có ngờ chỉ đi thưởng rượu ở chỗ của Từ Trường Hoài một lát lại xảy ra chuyện, nàng bất quá chỉ uống vài chén rượu, không ngờ vậy mà lại say khướt tới mức chả biết gì. Sau khi tỉnh lại, phát hiện cái trán đau đớn vô cùng, vết thương kéo dài đến tận một ngày mới khỏi, còn toàn thân thì khó chịu mệt mỏi.

Bất quá so sánh với những người khác, Từ Sanh vẫn xem như là đã tốt hơn rồi. Không giống như Từ Trường Hoài, sau khi hắn tỉnh dậy thì liền bị phong hàn. Lúc đó mọi người khá hoang mang, sờ trán hắn nửa ngày mới phát hiện cả người của hắn đều ướt đẫm, mà từ trên người hắn toàn là mùi rượu nồng nặc, thời tiết khi ấy còn là đang vào mùa đông, làm sao không bị cảm phong hàn cho được?

Cũng không biết tại sao trên người hắn lại có nhiều mùi rượu nồng nặc như thế, đến khi cởi y phục của hắn ra, phát hiện toàn thân hắn đều dính đầy rượu, với số lượng rượu thấm trên người hắn thì có thể vắt ra được nửa bầu rượu ấy chứ.

Mà Từ Sanh cũng không nhớ rõ khi uống rượu đã xảy ra chuyện gì.

Nhiều ngày nay, Từ Sanh vẫn luôn ngồi ngây ngốc trong thư phòng để chép kinh thư, mấy ngày trước Từ Phương cũng uống đến say mèm, làm toàn thân đều bốc lên đầy mùi rượu, ngay sau đó bị mẹ cả Kỷ thị biết được, tuy rằng bề ngoài bà ta không có mở miệng răn dạy, nhưng lại ra lệnh bắt nàng chép kinh thư để chịu phạt, cứ vậy mà mấy ngày nay nàng luôn ở trong thư phòng.

Từ nhỏ đến lớn, thể Từ Phương phạm vào lỗi nào sai, thì người đầu tiên bị Kỷ thị phạt lúc nào cũng là nàng. Từ Sanh nghĩ rằng huynh muội Từ gia trong phủ rủ rê nhau đi uống rượu, ngâm thơ này nọ, dù có gặp chuyện phiền toái thì cũng chưa chắc chạy đến trên đầu nàng, huống hồ nàng vốn không thể từ chối bọn họ, nếu nàng cự tuyệt không đi thì ngược lại sẽ làm Từ Huyên cùng Từ Phương không vui, cho nên nàng mới đành phải đồng ý đi cùng bọn họ uống vài chén, ai ngờ được lại bị Kỷ thị giận chó đánh mèo chứ. 

Nhưng việc này cũng không phải là việc lớn hệ trọng gì, mẹ cả dạy dỗ thứ nữ, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi hiện tại nàng vẫn chưa thoát khỏi sự quản giáo nghiêm ngặt của Từ gia, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại chịu đựng.

Mười lăm năm qua nàng còn có thể chịu được, đợi thêm một hai năm nữa thì có đáng là gì.

Di nương nuôi dưỡng Từ Sanh sớm đã qua đời, không ai chống lưng cho nàng, cũng không có mẫu thân hay ca ca bảo vệ, ở Từ gia nàng sớm là đứa bé bị bỏ đi, nếu không phải nàng đi cùng với Từ Huyên cùng Từ Phương, chỉ sợ vài vị huynh trưởng kia chưa chắc sẽ nhớ rõ nàng lài ai.

Qua vài ngày hôm sau, trận tuyết lớn bắt đầu ngừng rơi, thời tiết vì thế ở bên ngoài cũng đã ấm lên không ít.

Cây liễu cùng gốc cây dương trồng trong sân sau viện đã dần nẩy mầm lên, theo thời gian chăm sóc, chúng dần dần lớn hơn rất nhiều.

Kết quả thi lần này công bố có vẻ hơi lâu, nghe nói là tới tháng tư mới công bố kết quả người trúng cử. Theo như quy định dự thi thì thí sinh trúng cử đợt lần này sẽ là Cống Sỉ, sau khi làm Cống Sĩ xong thì năm sau thi thêm một lần nữa, nếu được vượt qua thì sẽ thăng lên làm Tiến Sĩ.

Nên hiện giờ các vị thiếu gia của Từ phủ đang tập chung mãi mê ôn tập vở.

Sáng sớm ngày hôm say, Từ Sanh vẫn như thường ngày tới Tùng Hạc Cư Viện để thỉnh an, trong lúc mọi người sắp rời khỏi, thì đột nhiên Từ lão phu nhân gọi giữ lại.

Từ Sanh mặc dù có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cũng âm thầm hiểu rõ vài phần, cho nên liền im lặng ngồi một bên, dựng tai lên nghe lão phu nhân cùng Hà thị, Lưu thị, Kỷ thị nói chuyện với nhau.

Một lát sau, Từ lão phu nhân vẫy tay kêu nàng đi tới chỗ bà, Từ Sanh thấy thế thì đứng dậy, cúi thấp đầu đi qua, rồi ngoan ngoãn đứng một bên im lặng.

"Thoáng một cái mười mấy năm đã trôi qua rồi, mấy nữ nhi cũng đều đã trưởng thành hết rồi, mấy nha đầu trong phủ của ta đứa nào đứa nấy khi lớn lên cũng đều thanh tú xinh đẹp hết đó. Lão bà như ta đây đúng là có phúc khí mà, dưới trướng còn có mấy nha đầu này bầu bạn." Từ lão phu nhân vỗ lấy tay của Từ Sanh, tiện thể kéo nàng tới ngồi xuống chỗ bên cạnh mình, rồi mới cười nói với Kỷ thị.

Từ Sanh cúi đầu, nghĩ thầm.

Quả nhiên, không bao lâu sau đó, lão phu nhân cùng với Kỷ thị trò chuyện vài câu, nói một hồi chủ đề liền nói tới trên người Từ Sanh.

"Sanh nha đầu mấy năm nay ¹vô thanh vô tức, dung mạo có thể nói là xinh đẹp khỏi phải nói, cũng không biết có tên tiểu tử nào có vận may có thể rước nha đầu này nữa."

"Người nói rất đúng, Sanh Nhi là con dâu nhìn con bé từ từ lớn lên, tính tình không chỉ dịu dàng mà còn hết sức hiểu chuyện ngoan ngoãn, tương lai không biết là vị nào có phúc khí lớn mới lấy được con bé." Kỷ thị cười nói: "Không bằng mẫu thân thay Sanh nha đầu chọn lựa đối tượng thử xem, biết đâu tìm được người thích hợp thì sao?"

Đôi mắt Từ Sanh hơi run lên, vẫn gắng làm bộ dạng thẹn thùng.

“Mẫu thân...”

"Con đừng thẹn thùng, đây là việc hôn nhân đại sự của con, chuyện này tất nhiên phải được con đồng ý thì ta mới quyết định. Thế này đi, bây giờ tổ mẫu hỏi cháu một câu, con cảm thấy Khương biểu ca như thế nào?" Lão phu nhân cầm lấy tay nàng, hỏi.

Từ Sanh nhấp nhấp môi.

"Khương biểu ca của con tuổi trẻ tài cao, nếu được trúng cử làm Tiến Sĩ, khi con gả qua đó thì chính là quan phu nhân. Như thế cũng không tệ, con có bằng lòng hay không?"

Từ Sanh ăn nói nhỏ nhẹ trả lời: “Hết thảy đều nghe theo lời tổ mẫu để người làm chủ."

"Ta nói Sanh nha đầu nhất định sẽ đồng ý mà, thế mà mẫu thân cứ lo lắng, nói cái gì mà con người như Vân nhi, làm sao có cô gái nào đồng ý chịu gả qua đó, mẫu thân đúng là đã lo lắng quá nhiều rồi." Kỷ thị ngồi bên đang vô cùng cao hứng, nên khi nói chuyện cũng rất thẳng thắn.

Từ lão phu nhân thấy mục đích đã đạt được, liền trừng mắt nhìn Kỷ thị một cái, sau đó tùy tiện nói vài câu, liền kêu Từ Sanh trở về nội viện của mình.

Từ hồi nãy tới giờ tuy Hà thị vẫn luôn im lặng không nói chuyện, nhưng lại che dấu cười trên môi của mình.

Trước đây bà còn suy nghĩ xem tình cảm của lão phu nhân dành cho tỷ tỷ của mình rốt cục sâu đậm cỡ nào, nguyên lai bất quá cũng chỉ có thế.

Khương Vân còn chưa tỏ ra thái độ gì về chuyện này, chính mình cũng không tìm được cơ hội để nói, thật không ngờ lão phu nhân đã có chủ ý từ trước, hại bà trước đó còn lo lắng một hồi.


Sau khi Từ Sanh rời khỏi Tùng Hạc Cư, trong lúc đang trên đường trở về phòng của mình, bất ngờ lại gặp phải Khương Vân.

Bất quá do cách khá xa, nên chỉ có thể nhìn lờ mờ từ xa.

"Tiểu thư, là biểu công tử."

Lục Liễu nhìn thoáng qua rồi nói.

Từ Sanh hơi đưa mắt nhìn xem thử, thì thấy Khương Vân giống như phát hiện điều gì, nên hắn liền quay đầu lại nhìn về hướng này.

Từ Sanh sửng sốt, hướng hắn gật đầu, sau đó cùng Lục Liễu rời đi.

Gã sai vặt tên Lưu Thương đang đứng phía sau Khương Vân, khẽ khom người xuống, mỉm cười nói: "Công tử, ám vệ truyền tới tin tức, nói rằng Từ lão phu nhân cố ý muốn Từ Lục cùng với ngài đính hôn, vừa rồi Từ Lục mới từ Tùng Hạc Cư đi ra, chắc cũng là vừa mới bàn chuyện này xong."

"Từ Lục này dung mạo xinh đẹp, công tử đúng là rất may mắn."

Vẻ mặt Khương Vân vẫn có bất cứ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, tiếp đến hai mắt hơi nheo lại.

"Ta kêu ngươi đi liên hệ với người của phụ vương, thế mà ngươi còn ở đây quan tâm những việc này vớ vẩn này ư?" Hắn lạnh lùng nói.

Ý cười trên khóe miệng Lưu Thương hơi cứng đờ, trong lòng nhất thời sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: "Công tử, thuộc hạ biết sai rồi."

Khương Vân không nói gì, bầu không khí xung quanh bắt đầu trên khó hít thở.

Lưu Thương quỳ ở trên mặt đất, nhịp tim trước ngực đập mạnh liên tục.

Góc áo màu xanh lục khẽ lướt qua trước mắt hắn, Khương Vân bước qua, khí thế âm u trên người cũng thu về lại, sau đó chỉ lại một câu nói lãnh lẽo: "Đứng lên đi."

Lưu Thương ngẩng đầu, nhìn bóng dáng chủ tử của hắn đi vào Tùng Hạc Cư, biết bản thân đã an toàn thì mới dám thở ra hơi nhẹ. Tất cả cũng là do hắn nhất thời ngu ngốc, cư nhiên lại dám trêu ghẹo hôn sự của chủ tử. Thận phận của Lục Từ kia vô cùng thấp kém, nếu chủ tử thật sự bị tình thế hiện giờ bắt buộc mà phải lấy nàng ta, chỉ sợ tới khi mọi việc giải quyết xong, đến lúc đó muốn giải quyết chuyện này thì sẽ rất khó khăn.

Huống hồ chủ tử của mình cũng không phải là loại người háo sắc, là tại hắn quá nhiều chuyện.

Lưu Thương vỗ vỗ đầu của mình, từ trên đất đứng dậy, cũng nhanh chân chạy theo.

Từ Sanh: A, để ta cho các người nhìn sự lợi hại của ta, để các người phải tự vả mặt mình.

————————————————————————————————————————

"Tiểu thư, lão phu nhân vừa mới cùng với ngài ở trong phòng nói cái gì thế?" Lục Liễu dâng lên chén trà nóng cho Từ Sanh, rồi thuận miệng hỏi.

Vừa rồi nàng đứng ở bên ngoài chờ, cho nên cũng không biết Từ Sanh ở bên trong đã phát sinh ra chuyện gì. Nhưng thấy Từ Sanh không được vui, nên liền cho rằng Từ lão phu nhân lại làm khó Từ Sanh.

“Cũng không có gì, chỉ là nhắc tới hôn sự của ta và Khương biểu ca." Từ Sanh uống ngụm trà nóng, rồi thở ra hơi thật nhẹ nhàng, Lục Liễu lấy gối đặt sau lưng nàng, mà nàng cũng tùy ý dựa vào.

“Tiểu thư không muốn?"

Lục Liễu cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Sanh, rồi chần chừ hỏi nàng.

Có mấy lần nàng muốn hiễu rõ tâm tư của tiểu thư, thế nhưng tiểu thư nói đầu óc nàng ngu dốt lại khờ khạo, cho nên vẫn chưa lần nào nói suy nghĩ trong lòng của mình ra cho nàng biết, nên tới tận bây giờ Lục Liễu vẫn không hiểu rõ tâm tư của Từ Sanh đang nghĩ gì.

Từ Sanh ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi lắc đầu: “Cũng không phải là không muốn, chỉ là ta lại có cảm giác khó chịu. Cụ thể đó là cảm giác như thế nào thì ta cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa."

"Tin tức do Tôn Lâm báo rằng, Khương biểu ca tạm thời sẽ ở lại đây. Ta nghĩ rằng gia thế của hắn rất phù hợp với yêu cầu của ta, hơn nữa tướng mạo của hắn cũng rất tuấn tú, dù là chỗ nào cũng rất phù hợp với mẫu người ta muốn, nhưng không hiểu tại sao, ta chính là cảm thấy trong lòng rất khó chịu."

Lục Liễu nghe xong thì không khỏi suy tư, sau đó nàng lại nói: "Chắc là bởi vì trong lòng tiểu thư không có biểu công tử."

"Sao ngươi lại nghĩ như thế?" Từ Sanh ngẩng đầu lên, cười hỏi.

"Thời điểm lúc ngài nhắc đến biểu công tử, không hề có dáng vẻ thẹn thùng gì cả, từ điều đó có thể chứng minh rằng trong lòng ngài vốn không hề có biểu công tử. Nô tỳ tuy không biết khi yêu sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng nô tỳ biết tiểu thư đây là đang miễn cưỡng chính mình." Lục Liễu nghiêm túc nói.

"Nha đầu nhà ngươi từ lúc nào đã trở nên hiểu rõ mấy vấn đề này thế, lại còn biết xen vào việc hôn nhân của ta nữa chứ." Từ Sanh buồn cười, vươn ngón tay mảnh khảnh ra, chọc vào trên trán Lục Liễu, giả vờ mắng.



“Tiểu thư…”


"Được rồi, được rồi, không chọc ngươi nữa." Từ Sanh thu tay về, cười cười nói.

“Ngươi mau ra ngoài giúp Lục Dương tỷ tỷ vài công việc trong phủ đi, ta muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi." Từ Sanh nhích người sang một bên, kiếm cớ lấy đại một cuốn sách du ký ra, rồi tùy ý lật xem.

Lục Liễu thấp giọng vâng dạ, thời điểm khi bước ra khỏi cửa, nàng quay đầu lại nhìn, vô ý thấy Từ Sanh ngồi đó có chút thất thần.



Từ Sanh đúng là có chút ngây người, mục đích mà nàng muốn đạt được, xưa nay chì có một, đó chính là có thể làm bản thân trở nên an nhàn vui vẻ.

Lấy chồng giống như là một việc mà bất cứ ai cũng phải làm, nàng chưa từng suy nghĩ quá nhiều về tình yêu, cho nên vẫn luôn mong muốn tìm được một nam tử có gia thế thấp kém, như thế thì nàng có thể dựa vào thế lực của Từ phủ để có thể áp chế vị hôn phu tương lai của mình, cũng giống như việc thuần phục một con chó vậy.

Cho nên khi Từ Huyên có ý đồ muốn ghép chung nàng với Khương Vân, nàng mặc dù có chút tức giận, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì liền trở nên thông suốt, đối tượng Khương Vân này nhìn đúng là rất thích hợp. Nhưng kì lạ ở chỗ là khi mọi chuyện đã được như ý nguyện, thì nàng ngược lại cảm thấy rất khó chịu.

Chắc nguyên nhân là vì trong lòng nàng vẫn có chút gì đó không cam tâm về số mệnh định sẵn này!

Từ Sanh cầm lá thư che mặt của mình, trong lòng bây giờ vô cùng rối loạn.

Không biết vì sao, nàng mơ hồ nhớ ngày ấy, khi nàng té xuống đất, lúc đó nàng thấy ý cười hiện lên trên mặt Khương Vân, hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt.



Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên siết chặt lấy lá thư, ngồi phịch lên nệm trên giường, tự mình lầm bầm: "Chắc mình gần đây làm quá việc nên mới suy nghĩ lung tung, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải suy nghĩ tìm cách để sau này áp chế được Khương Vân, đây mới là chính sự phải nghĩ đến."

Từ Sanh vuốt vuốt gương mặt của mình, trong mắt nổi lên ý chí chiến đấu.

Tại một sân viện khác, Khương Vân bỗng nhiên hắc xì liên tiếp mấy lần, hắn không vui trừng mắt nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lưu Thương bên cạnh, sau đó tiếp tục xem tiếp tình báo.

Chú thích:

Từ Lục - khuê danh hoặc cách gọi kính trọng vào thời xưa thì phải.

vô thanh vô tức - Chỉ những người im lặng không thích nói nhiều, kiểu người có tính tình ít nói ít gây ra chuyện.

Ký sự sủng thê - Chương 2

Chương 2

Edit: Bạch Tiểu Ngọc

Trận tuyết liên tục kéo dài suốt mấy ngày, thẳng đến hôm nay rốt cuộc cũng dừng lại. Mà lúc này bên ngoài sân, từng hàng cây xanh đều có đám tuyết đọng lại trên thân lá, lâu lâu những mớ tuyết ấy rơi xuống đất, tạo ra tiếng tí tách giữa bầu không khí im lặng. Hôm nay đã có nắng lên, đúng là một ngày thoải mái nên Từ Sanh quyết định dịch cái giường đến gần hướng cửa sổ, sau đó thoải mái nằm trên nệm ấm áp để nghỉ ngơi.

Thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi chưa được bao lâu, liền bị tiếng bước chân của Lục Dương quấy rầy.

"Tiểu thư, công tử của Khương gia đã đến phủ, hiện giờ đang ở chỗ của lão phu nhân, nên bây giờ các tiểu thư đã đi thỉnh an lão phu nhân rồi."

Nàng từ bên ngoài tiến vào, vội vã bẩm báo lại.

Từ Sanh vươn người, ngáp một cái, sau đó nói: "Cũng may vừa đúng lúc, ngươi mau hầu hạ ta thay y phục, bằng không tới đó chậm tổ mẫu sẽ trách tội ta mất."

Dù cố gắng tranh thủ đi nhanh hơn, nhưng khi nàng đến Tùng Hạt Cư viện thì vẫn là tới trễ hơn so với những người khác. Lúc này mọi người đã tới đông đủ, chỉ duy nhất mình nàng là đến chót sau cùng.

Nội viện nơi Từ Sanh đang ở là chỗ rất hẻo lánh, lại còn cách rất xa đoạn đường đi đến Tùng Hạt Cư viện.

Lúc Từ Sanh đi vào, trong phòng đang rất náo nhiệt.

Nhìn thấy nàng tiến vào, lão phu nhân trong lòng rất cao hứng, cũng không có trách tội nàng. Còn giới thiệu nàng với Khương Vân: “Vân nhi, đây là nữ nhi của tam thúc cháu, con bé đứng ở hàng thứ sáu trong nhà."

Từ Sanh vừa mới tiến vào, liền nghe lão phu nhân nói như thế, đầu cũng không ngẩng lên, liền khom lưng hướng về phía mọi người hành lễ, sau đó lại nghiêng người hướng tới gần Khương Vân cũng cúi người hành lễ chào hỏi. Sau đó nàng liền im lặng ngồi phía sau mẹ cả Kỷ thị.

"Lục muội muội này của cháu tính tình trời sinh đã thẹn thùng như thế, Vân nhi đừng để ý.” Lão phu nhân cười ha hả nói.

“Dì tổ mẫu cứ nói đùa.” Khương Vân đáp lại, âm thanh vang lên có chút trầm thấp.

Từ Sanh tuy rằng cảm thấy dễ nghe, lại không có ý định quay mặt lại nhìn để đánh giá hắn. Chỉ là cảm thấy tiếng nói của vị biểu huynh Khương gia này thật đúng là rất dễ nghe, cũng không biết con người này có thể giống như giọng nói ấm áp dễ nghe của hắn hay không?

Trong phòng không ngừng vang lên từng tràn tiếng cười vui vẻ, chỉ duy nhất có mình Từ Sanh là im lặng ngồi ngay ngắn một chỗ không tham gia vào.

“Lục muội muội như thế nào lại chỉ cúi thấp đầu, một câu cũng không chịu nói thế. Ta biết rồi, hôm nay biểu ca tới quý phủ làm khách, muội chắc là đang thẹn thùng.” Từ Huyên ngồi ở phía sau Hà thị, bỗng nhiên lên tiếng.

Ánh mắt mọi người liền toàn bộ lập tức chăm chú nhìn vào Từ Sanh.

Từ Sanh nghe thấy thế liền ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Khương Vân, lúc này nàng mới biết rõ dáng dấp của hắn trông ra sao.

Dáng người của hắn thong dong cao lớn, trên người mặc y phục màu xanh nho nhã, dung mạo thì tuấn mỹ khôi ngô. Lúc này khóe miệng của hắn đang mỉm cười, nhưng lại ẩn hiện sự xa cách khó nhìn thấy.

Nếu là những cô gái bình thường, sợ sớm đã động tâm.

Nhưng Từ Sanh lại chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, sau đó bình tĩnh đáp lại: “Tứ tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội chỉ là nghe tổ mẫu đang nói chuyện nên mới không dám tùy tiện lên tiếng.”

"Được rồi, cái con bé này đúng là nghịch ngợm như khỉ con, còn không mau ngậm miệng của con lại. Hãy xem tính tình của lục muội con đi, vừa trầm ổn lại còn chửng chạc, đâu có như con, thế mà con còn chọc ghẹo con bé."

Phu nhân Hà thị của đại phòng che miệng cười rộ lên, còn thân mật gõ nhẹ trên đầu của Từ Huyên một cái.

“Mẫu thân...” Từ Huyên liền mở miệng làm nũng.

Trong bầu không khí của Tùng Hạt Cư viện rất nhanh không ngừng vang lên từng tiếng cười nói đùa giỡn vui vẻ. Vào thời điểm rời khỏi Tùng Hạt Cư viện, Từ Sanh có nhìn Khương Vân vài lần.

Khóe miệng hắn vẫn mỉm cười như cũ, ôn tồn mà lễ độ, dường như hắn nhanh chóng phát hiện ra điều gì, bỗng nhiên xoay đầu lại, đúng lúc cùng nàng đối mặt nhìn về phía nhau. Từ Sanh sửng sốt, hướng về phía hắn gật đầu xem như là chào hỏi, sau đó vội vàng cụp mắt xuống, xoay người rời đi.
————————————————————————

Khi từ Tùng Hạc Cư viện trở về, một mình Từ Sanh ngồi ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu, nàng cảm thấy Từ Huyên cùng đại phu nhân hôm nay có biểu hiện rất kì lạ, nhưng mà kì lạ ở chỗ nào, thì nàng vẫn không thể nào nói rõ được.

"Ngươi kêu Tôn Lâm tìm cách tiếp cận với gã sai vặt thân cận của đại bá, thử thăm dò gần đây bên đại phòng có chuyện gì không?"

Lục Liễu nhân lệnh gật đầu, sau đó nàng nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao tiểu thư?.”

Từ Sanh chống cằm, ngón tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ: “Không biết, nhưng ta cảm thấy có chỗ bất thường nào đó không ổn.”

Lục Liễu chần chờ nói: “Nhưng Tôn Lâm hiện giờ không thể đi được, hắn còn phải giám sát việc chế tạo *Ngọc Phu Cao nữa, nếu hắn đi mất, không ai canh chừng bọn người làm kia, lỡ như bọn họ lén trộm phương thuốc thì làm sao đây?"

Từ Sanh có mở một cửa hàng tên là Ngọc Nhan Trai, chuyên môn bán sản phẩm dưỡng da làm đẹp, mà công việc quản sự ở trong cửa hàng là Tô Lâm phụ trách.

Kiếp trước nàng yêu thích việc chế tạo mỹ phẩm, nên đã tự mình chế ra loại phương thuốc cổ truyền làm loại mỹ phẩm tốt nhất, vì muốn kiếm tiền mưu sinh, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tay nghề này là dễ kiếm sống, từ đó cũng nhờ có công việc này mà nàng có thể tự mình trợ cấp cho bản thân.

Bất quá nếu là nói công việc này có thể kiếm được nhiều tiền, việc đó vốn không có khả năng, tiệm cửa hàng kia của nàng tuy rằng buôn bán tốt, nhưng lại không giống như mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không thường viết, có thể kiếm được hai vạn lượng chỉ trong một ngày.

Cuộc sống của nàng khi ở Từ Phủ không có quá nhiều khổ sở, nhưng cũng không thể xem như là hoàn toàn tốt được, cho nên nàng chỉ có thể tự mình chu cấp chút ít cho bản thân.

Tôn Lâm là người khéo léo cẩn thận, để hắn điều tra tin tức về Khương Vân là ổn thỏa nhất. Từ Sanh suy nghĩ một lát, thuận tiện cầm chén trà trong tay để sưởi ấm: "Trước hết phải hoàn thành việc giám sát chế tạo Ngọc Phu Cao, nên ngươi hãy tìm đệ đệ của Tôn Lâm, tạm thời để hắn làm thay, còn Tôn Lâm thì kêu hắn đi điều tra tin tức về cho ta."

“Vâng."

"Đúng rồi, ngươi nói với Lưu ma ma hãy tìm cách để ra ngoài lén mua chút than đem về, năm nay thời tiết rất lạnh, cũng phải chuẩn bị chậu than cho các ngươi dùng để sưởi ấm nữa, mà hai cái chậu than trong phòng của ta cũng không còn đủ than để dùng. Nếu như có thể lén mang chút than về, thì vào mùa đông năm nay cũng không cần phải lo nữa.

"Nếu lúc mua than đem về, mà lỡ bị người khác thấy thì cứ việc nói là ta lấy chút bạc nhỏ để mua một ít, cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh, ngươi hiểu chưa?"

Nàng thật ra có suy tính khác trong đầu, than trong phòng nàng vốn đủ dùng, nhưng Lưu ma ma khi lĩnh than trong phủ đem về đây thì thiếu rất nhiều, sợ là bị những người làm khác trong phủ cắt xén đi.

Nàng cũng không định truy cứu việc này, ngược lại để bản thân chịu ấm ức. Nếu nàng đem những kẻ kia bắt tới đây rồi ra lệnh đánh bọn họ, nếu thế thì nàng cũng không dễ chịu gì mấy, huống chi nô bộc trong phủ mặc dù chỉ là những kẻ người làm nho nhỏ nhưng họ hàng của họ trong phủ này lại không phải ai cũng đơn giản, tùy tiện tìm một người cũng đủ để ra tay ngán chân nàng, mà bản thân nàng lại không có người nào chống lưng để bảo hộ, nên cũng chỉ có thể tự mình cẩn thận mọi thứ để bảo đảm sự an toàn.


Huống hồ mẹ cả Kỷ thị cũng không vui vẻ gì mấy khi thấy nàng, nói đúng hơn là bà ấy rất không thích nàng, nếu không cẩn thận để bà ấy nắm lấy một số nhược điểm, không biết sẽ còn dùng bao nhiêu lý do để trừng phạt nàng

"Tiểu thư thật vất vả, rõ ràng là ở nhà của mình, vậy mà làm việc gì cũng phải lén lút như là ăn trộm vậy."

"Hãy gắng nhịn đi! Ta cũng sắp đến tuổi để lấy chồng rồi, chờ đến khi ta gả cho đi, đến lúc ta làm chủ đương gia rồi, rồi tự mình quản lý mọi chuyện, cuộc sống sau này cũng sẽ tốt hơn." Trong lòng Từ Sanh tính toán tiền bạc do mấy năm gầy đây tích góp được, rồi tìm lời an ủi Lục Liễu

Nhiều năm nay nàng cố gắng hoàn thành mục đích của mình, nên mới nhân nhượng với những người khác, tất cả cũng chỉ vì không muốn để Kỷ thị đừng làm khó hôn sự của mình, nàng chỉ mong muốn tìm một gia đình chồng bình thường, lấy một người phu quân hiền lành đơn giản, sau đó có một cuộc sống yên bình.

Nhưng việc quan trọng trước mắt là không thể để Kỷ thị gây khó dễ.

Lục Liễu cũng tán thành đồng ý.

Qua mấy ngày này, thời tiết sáng sủa hơn rất nhiều, những mớ tuyết đọng lại trên lá cây cũng dần bắt đầu tan thành giọt sương trắng. Ngày vào kinh đi thi vào đầu Xuân cũng đã sắp đến, Từ phủ cũng có vài vị công tử tham gia, nên hiện giờ bầu không khí toàn bộ của Từ phủ đều rất căng thẳng.

Buổi chiều hôm nay rất thoáng mát nên Từ Sanh bèn đi ra sau vườn, nàng khoát trên người lên chiếc áo choàng, trong ngực thì ôm một cái lò sưởi, vừa rồi nàng vừa mới nhận được lệnh của Kỷ thị đưa ra, muốn nàng cùng Lục Liễu tới hoa viên của Từ phủ, đem rượu hoa đào được ủ lâu năm rồi mang ra.

Nàng vừa đi được vài bước, bỗng nhiên thấy được một bóng dáng đứng cách đó không xa, không nhìn rõ được là ai, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy góc áo màu xanh.

Từ Sanh liền bước tới gần.

Liền thấy một người cao lớn đi ra.

“Lục biểu muội.” Âm thanh trầm thấp của Khương Vân thanh vang lên.

Thì ra là hắn...

Từ Sanh tiến lên một bước cùng hắn chào hỏi, nàng dịu dàng nói: “Khương biểu ca.”

Khương Vân gật đầu, chắp tay chào hỏi.


Khóe môi của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, tạo thành ý cười thân thiết. Bởi vì quan hệ của hai người cũng không quá thân thiết, nên Từ Sanh cũng không biết nói gì lúc này, nên nàng liền vội cáo từ: "Mẫu thân kêu muội tới hoa viên này để lấy rượu hoa đào, không nghĩ tới sẽ gặp được biểu ca. Muội nghĩ chắc biểu ca cũng có việc phải làm, vậy thì muội không dám quấy rầy, xin cáo từ trước."

Nói xong nàng liền từ biệt Khương Vân, rồi rời đi.

Lập tức gương mặt vốn đang đầy ý cười dịu dàng của Khương Vân hoàn toàn biến mất, thay vào là biểu tình lạnh lùng trên mặt.


Lúc Từ Sanh đã đi được một khoảng đường xa, nàng mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện nơi đó sớm đã không thấy ai nữa.

Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy kỳ quái.

Khương Vân tuấn tú phi phàm, dáng người thì lại cao lớn oai phong, nhìn vào trông hắn rất cường tráng, một chút cũng không giống với loại thư sinh yếu ớt chỉ biết vùi đầu vào đọc sách, ngược lại hắn rất giống với một vị tướng quân đầy kinh nghiệm trên sa trường...


Nàng lắc đầu, không để việc này trong lòng nữa.

...

Chờ đến trong vườn không còn bóng người, bóng dáng của Khương Vân từ phía sau gốc cây to đi ra, hắn khoanh tay đứng đó, nhìn bóng dáng Từ Sanh đã đi mất, khóe miệng mím chặt, một chút ý cười cũng không có.



“Xuất hiện đi!”

Giọng nói của hắn mang theo vẻ âm u, cả gương mặt đều như phủ lên lớp băng lạnh lẽo, hàn khí từ trên người hắn tỏ ra, tựa như một cây kiếm sắc bén muốn từ vỏ kiếm thoát ra.


“Công tử, Từ Lục không biết có nghe được chúng ta nói chuyện hay không, để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, hay để thủ hạ đi giết Từ Lục.” Không biết từ đâu một cái bóng màu đen bay ra, quỳ gối trong một góc, trầm giọng hỏi.


Đôi mắt u ám của Khương Vân nheo lại, nhìn khuyên tai của Từ Sanh rơi xuống đất, hắn nhấc chân lên, rồi dẫm lên thật mạnh, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Ngươi mau làm đi”.

“Vâng! ” Hắc ảnh quỳ trên mặt đất đứng lên, đang muốn chuẩn bị đi thì chợt Khương Vân đổi ý ngăn lại hắn lại.

“Khoan đã.”

Khương Vân đi được hai bước, trong lúc hắc ảnh sắp đi, hắn bỗng nhiên dừng lại bước chân, lên tiếng gọi lại hắc ảnh.


Hắn xoay người lại, vừa lúc có một trận gió lạnh thổi qua. Khương Vân vân vê cây sáo trong tay, bỗng nhiên mày kiếm chợt nhíu lại: “Không cần, lúc này mà hành sự, rất dễ rút dây động rừng.”

Hắc ảnh quỳ xuống, chắp tay cung kính đáp: “Vâng.”

Ngay sau đó hắn đứng lên lặng yên không một tiếng động rời đi.

Mọi việc xảy ra hết thảy, Từ Sanh ở trong nội viện căn bản vốn không biết.

Nàng thậm chí không biết chính mình mới từ quỷ môn quan đi về một chuyến.

*Ngọc Phu Cao* Tên của một loại kem dưỡng da trong hộp, được bán ở bên Trung Quốc.

*Dì tổ mẩu* Thời xưa người ta thường gọi em gái của bà nội mình là Dì tổ mẩu.