Trang

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Sủng thiếp của vương gia - Chương 2.1

Dao Nương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo, nàng bây giờ kích động đến mức không nói được lời nào, cảm giác chân thật này không phải giả, nàng thật sự đã sống lại!

Lúc này ở bên ngoài gian phòng, Tôn Tuệ Nương và bà mẹ chồng Lý Thị đang nói chuyện.

Hai người đều nghĩ Dao Nương chắc đã ngủ, nên âm thanh khi nói không dám quá lớn tiếng, dù họ đã cố gắng nói nhỏ lại, nhưng vì đang tranh cãi gay gắt, tiếng động phát ra chẳng thể che giấu được. Dao Nương đang nằm bên trong cũng nghe được đôi lời.

Dao Nương ngán ngẩm lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Lúc chết đi, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng như bị lửa thiêu, cơn đau đớn từ từ thấm vào gan phổi, tiếp đến hơi sức chẳng còn, hoàn toàn vô tri vô giác nhắm mắt lại.

Khi nàng tỉnh giấc, lại không ngờ bản thân đang trở lại thời điểm lúc mới sinh Tiểu Bảo chưa được bao lâu.

Mới đầu nàng còn cho rằng bản thân đang nằm mơ, nhưng hồi lâu, cảm giác ê ẩm sau khi sinh con này làm  nàng bừng tỉnh ngay, lúc này nàng mới khẳng định, đây tuyệt đối không phải là mơ! Nàng thật sự sống lại, trở về thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra.

Nhưng vì sao ông trời lại vẫn không buông tha cho nàng? Nếu đã để nàng sống lại, sao không cho nàng quay về thời điểm khi sự việc kia chưa xảy ra? Tại sao phải là lúc này cơ chớ!

Đứa bé nằm trong lòng nàng chợt cất tiếng khóc lên, Dao Nương nghe thấy thì giật mình, thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Nàng vỗ nhẹ lên vai thằng bé, Tiểu Bảo nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trẻ sơ sinh vừa mới được hai tháng là thời điểm thay da đổi thịt, tướng mạo dễ nhìn hơn lúc mới sinh, da trắng hơn chút, tóc cũng mọc ra nhiều hơn, đôi mắt nhỏ trông thật linh động, cặp lông mày đen nhánh dài, còn có cái mũi hơi cao, phía dưới là cánh môi chúm chím đỏ au, thật khiến người nhìn phải yêu thích không thể rời mắt.

Nếu có người không biết chuyện về đứa bé này, chắc họ sẽ khen rằng cha của đứa bé nhất định rất anh tuấn.

Cha của đứa bé...

Đã chết đi một lần, và được sống lại thêm lần nữa, nàng cũng coi như là đã đi qua nửa đời người, giờ đây Dao Nương ngược lại đã suy nghĩ thông suốt vài chuyện, không giống như lúc trước, vẫn mãi vì chuyện kia mà cảm thấy khổ sở trong lòng.

Nếu như thật sự trở về thời điểm khi chuyện đó chưa xảy ra, thì không phải Tiểu Bảo sẽ không được tồn tại trên cõi đời này sao?

Hai kiếp đều làm mẹ, đối với nàng mà nói có một thứ đã gắn sâu trong tim, không thể cắt bỏ được, đó là tình mẹ con, tuy rằng khi đứa bé này được chào đời không được người khác vui vẻ chào đón, thậm chí còn hại nàng gặp rất nhiều trắc trở, nhưng đứa bé này là máu là thịt của nàng, không thể tách rời!

Nàng cực khổ mang thai ròng rã suốt mười tháng, ngay cả danh tiết hay gì đó cũng không màng đến, vẫn kiên trì sinh đứa bé này ra, hỏi sao nàng nỡ nào bỏ cốt nhục của mình được.

Số mệnh đã định nàng phải sinh đứa bé này ra, nếu ông trời đã an bài sẵn thù dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể nào thay đổi được.

Đây chính là ý trời!

Sau khi nghĩ thông suốt, Dao Nương bình tĩnh lại, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.

Đây cũng có thể coi như là lần thứ hai trong đời nàng lần nữa nghe lại mấy lời khó nghe ấy ở bên ngoài kia. Nếu là lúc trước thì có lẽ nàng đã tức giận đến bật khóc, nhưng hiện tại nàng chẳng còn bồng bột như xưa nữa, thay vì tức tủi ấm ức, nàng ngược lại bình tĩnh hơn khi đối mặt với những lời nhục mạ này.

Trong khi đó ở bên ngoài đang xảy ra tranh chấp. Huệ Nương không dám tin nhìn Lý Thị, nàng không ngờ rằng mẹ chồng lại có thể nói ra những lời khó nghe như thế.

Từ khi gả vào đây, nàng cũng đã biết được bà mẹ chồng này chẳng dễ hầu hạ, nhưng ngày thường bà ta mắng hay chửi gì đó, nàng cũng sẽ gắng nhịn. Còn lần này thì bà ta không có tư cách mắng em gái nàng!

Dao Dao vì sao gặp chuyện bất hạnh này chứ? Vì sao chưa chồng mà có con? Tất cả cũng tại do con gái của bà ta! Cũng chính là cô em chồng kia của nàng gây ra.

Em gái nàng vốn chỉ tới đây để bầu bạn cùng nàng, ai ngờ được lại xảy ra chuyện chứ!

Con gái quan trọng nhất chính là danh tiết, hiện tại đã không còn trong sạch, em gái nàng sao mà có thể sống tiếp đây!

Cha thì cả ngày than ngắn thở dài, mặt mày hầm hừ tức giận, chẳng ra cửa chịu gặp ai, còn mẹ nàng thì chỉ biết nhốt mình ở trong phòng khóc lóc. Cả nhà vốn tính đợi mọi chuyện qua đi thì sẽ tìm một hộ gia đình bình dân không chê em gái nàng đã không còn trong sạch, rồi gả em gái đi, ai mà ngờ được con bé vậy mà có thai!

Trách tới trách lui cũng đều tại cả nhà sơ sót, chị dâu thì suốt ngày ầm ĩ kiếm chuyện, chị ta quậy tới mức trong nhà chẳng có ngày được yên, cộng thêm tình trạng lúc đó của Dao Dao, càng làm cả nhà đau đầu chẳng biết phải làm sao.

Em gái của nàng chịu quá nhiều khổ sở, đến lúc phát hiện ra con bé đã có thai thì mọi chuyện đã quá muộn rồi, bởi cái thai đã quá lớn, không thể phá đi được.

Nếu cố ép phá bỏ, tánh mạng sẽ gặp nguy ngay!

Hiện tại trong nhà chỉ có thể dùng biện pháp tạm thời che giấu chuyện này, nhưng cũng không thể che đậy cả đời với người bên ngoài được. Bởi thế nàng mới nghĩ ra cách đưa em gái về nhà chồng để tiện chăm sóc, thuận tiện che mắt hàng xóm láng giềng. Đợi sau khi em gái sinh con xong, nàng sẽ tìm cách âm thầm đem đứa bé này tới chỗ khác, nhờ người quen biết nuôi nấng hộ, ít nhất như thế có thể bảo đảm thanh danh cho em gái nàng.

Mọi chuyện đều được tính toán chu đáo, nhưng lại bỏ sót một điều, đó là tình mẫu tử của Dao Nương quá mạnh mẽ, con bé không đồng ý việc đem con mình đưa cho người khác nuôi.

Cũng là một người mẹ, tâm tình của em gái mình hiện tại, Huệ Nương ít nhiều cũng hiểu rõ.

Đứa bé là chính mình mang thai mười tháng cực khổ sinh ra, phải chịu bao nhiêu vất vả đau đớn và nguy hiểm, nàng là người từng trải nên rất hiểu rõ. Mỗi ngày nhìn đứa nhỏ mới sinh đang được bản thân ôm gọn trong lòng, dù nhìn bao lâu cũng vẫn thấy chưa đủ, chứ nói chi là đem con mình sinh đưa người lạ nuôi, người mẹ nào mà nỡ chớ!

Lúc đầu khi xảy ra việc đó, mẹ chồng còn ngại ngùng chột dạ không dám nói gì, thái độ đối với em gái của nàng cũng tương đối hòa nhã thân thiện. Lúc con bé đang dưỡng thai cần phải được tẩm bổ, thì mẹ chồng cũng hào phóng lấy một phần thức ăn ở trong bếp, chu đáo đem tới cho em gái của nàng ăn. Sự tốt bụng này chỉ duy trì được nửa năm là mẹ chồng nàng lập tức thay đổi thái độ, suốt ngày ở trước mặt nàng ám chỉ vài câu khó nghe.

Hiện tại em gái và đứa nhỏ phải ở nhờ nhà chồng của nàng, dù khó chịu hay bực tức nàng cũng gắng nhẫn nhịn cho qua. Ai mà ngờ tới bà mẹ chồng này càng ngày càng chẳng ra làm sao, cái miệng bự suốt ngày chỉ biết mắng chửi nàng, còn làm mấy trò ám chỉ này nọ trước mặt Dao Nương. Nàng không ngu, biết bà ta là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!

Chuyện mắng chửi này còn chưa tính là gì, còn có một chuyện còn nghiêm trọng hơn. Có hôm bà ta canh lúc nàng và Dao Nương không chú ý tới liền lén lút bồng Tiểu Bảo đi ra ngoài tính đem cho người ta nuôi, cũng may lúc đó phu quân của nàng kịp thấy nên đứng ra ngăn cản, nếu không thì đứa bé đã... Lúc đó Huệ Nương không dám nghĩ tiếp nữa.

Dao Dao xem Tiểu Bảo quan trọng hơn cả mạng sống của mình, nếu đứa nhỏ thật sự bị đem đi cho người khác, em gái của nàng sao sống tiếp đây?

Đã đến bước này, Huệ Nương thật sự không thể chịu đựng được nữa, từ lúc được gả tới đây, nàng luôn cố gắng không muốn tranh chấp cãi vã gì với mẹ chồng, tránh để trong nhà xảy ra việc không vui, nhưng lần này nàng không thể không cùng Lý Thị nói lý lẽ.

"Ta làm như vậy thì có gì sai chứ? Con nhỏ đó luôn cho mình là khuê nữ có gia giáo đàng hoàng, thế mà lại không biết kiềm chế bản thân, mới xảy ra cớ sự này, có thể trách ai chứ!

Mà nói nó là con gái nhà đàng hoàng ai mà tin đây. Ta chưa từng thấy con gái tử tế nào mà có ngực bự lồi ra, mông to vểnh lên như nó, bộ dạng lúc đi thì ẻo lả chẳng ra làm sao, đàn ông vừa nhìn thấy nó thì đố thằng nào chịu nhịn được. Bà già này sống đến từng tuổi này chưa thấy con gái nhà đàng hoàng nào giống như nó đấy.

Hừ, theo ta thấy thì nó có bị người ta ức hiếp gì đâu mà là cùng với trai vụng trộm với nhau thì mới đúng, rồi lúc nó có bầu đâu có dám nói thật ra, mới tìm cách vu oan cho con gái Yến Tỷ Nhi của ta."

Gương mặt của Lý Thị có góc cạnh nhìn khá vuông dài, mắt thì một mí, bởi vì tuổi tác của bà ta đã lớn nên làn da hơi sậm và thô ráp. Thân hình không cao lớn mà hơi gầy, nhưng khí thế của bà ta lại chẳng hề nhỏ, tướng mạo vừa nhìn là biết người khó chung sống.

Thật chất Lý Thị cũng chẳng dễ chung đụng với những người xung quanh. Hàng xóm kế bên nhà ai không biết Diêu Gia có bà chủ nhà cực kì hung dữ, lúc còn trẻ quản chồng mình cực nghiêm, làm gì sai đó, chồng bà ta chẳng dám hí hé nửa câu phản đối. Sau khi về tuổi già thì chồng qua đời, một mình bà ta quán xuyến hết chuyện trong nhà, con trai và con dâu đứng trước mặt bà ta luôn tỏ vẻ nhường nhịn, có dám cãi lại bao giờ.

Bà già này nổi tiếng là vô lý ngang ngược, ai dám nói vài câu khó nghe chọc giận bà ta, là hôm sau bà ta sẽ đứng ngay trước cửa nhà của người đó mà mở miệng mắng suốt ba ngày ba đêm. Huống hồ Diêu Gia có đứa con trai làm bộ khoái, nên chẳng ai dám tới tìm bà ta gây phiền phức, cũng bởi tính tình Lý Thị quá khó ưa, nên dù là hàng xóm láng giềng sát bên, cũng không có ai chịu tới trước cửa lớn Diêu Gia để thăm hỏi.

Lúc này Lý Thị đang chống nạnh, ngửa cổ lên uy hiếp:

"Ta nói lại với cô một lần nữa đấy Tô Huệ Nương, về việc này không phải lỗi của con gái Yến Tỷ Nhi của ta, nên cô đừng có vu oan cho con gái ta. Yến Tỷ Nhi chỉ là một cô gái đơn thuần thì làm sao có thể lừa gạt em gái của cô tới cái nơi bẩn thỉu kia cơ chứ! Con gái Yến Tỷ Nhi của ta sau này còn phải đi lấy chồng, chuyện này mà đồn bậy ở bên ngoài thì con bé phải làm sao đây? Cô còn để ta nghe thấy mấy lời vừa rồi nữa là ta sẽ kêu Thành nhi hưu cô!"

Huệ Nương bị bà mẹ chồng không biết xấu hổ này chọc tức đến mức thở không nổi. Nàng đứng bật dậy, nhịn không được khiêu khích:

"Không cần con trai bà hưu tôi, bây giờ tôi tự mình rời khỏi cái nhà này."

Lý Thị cười lạnh một tiếng: "Có giỏi thì đi đi, nhưng cô nghe cho kĩ đây, Hồng Ca Nhi sẽ ở lại đây với ta, cô không được bồng nó đi đâu hết! Ta cũng muốn xem thằng cha nghèo nàn kia làm sao nuôi nổi hai đứa con gái mất nết đồi bại này được, à mà đúng rồi, còn tính thêm thằng con hoang không biết cha nó là ai nữa!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét