Trang

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

Sủng thiếp của vương gia - Chương 2.2

Huệ Nương cắn chặt bờ môi, thân hình run bần bật lên vì kìm nén cơn giận dữ. Nàng cố nói với mình không cần tốn hơi sức với những người tiểu nhân như thế, nàng là con nhà gia giáo đàng hoàng, mới không thèm ngửa cổ la hét như bà ta. Huống hồ bà ta dù sao cũng là mẹ chồng của nàng, còn là mẹ ruột của chồng nàng. Nàng phải nhịn!

Nàng lau nước mắt, không nói lời nào quay người lại chạy về phòng ngủ, nàng kéo hòm xiểng trong tủ ra, lấy ra mấy đồ dùng quan trọng với mấy bộ y phục cần mặc, đem bỏ hết vào bên trong hòm xiểng. Nàng vừa xếp đồ bỏ vào trong, vừa tính toán bước kế tiếp.

Nàng sẽ dẫn theo em gái với hai đứa nhỏ Tiểu Bảo và Hồng Ca Nhi về nhà mẹ đẻ sống, nàng quyết định rồi, dù lần này chồng của nàng có năn nỉ van xin ra sao thì nàng cũng sẽ không mềm lòng nữa. Sau này nàng và em gái sẽ dựa dẫm vào nhau mà sống.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói lớn của một người đàn ông:

"Có chuyện gì vậy? Mẹ à, người lại gây chuyện gì nữa rồi?"

Người vừa mới nói chuyện chính là chồng của Huệ Nương - Diêu Thành.

Diêu Thành là bộ khoái làm việc tại phủ huyện nha ở trấn thành Tấn Châu, thuộc dưới trướng của Vân tri phủ. Lâm gia nhiều đời đều làm nha dịch, chức vị bộ khoái này cũng là do người cha đã quá cố truyền lại cho hắn.

Chức vụ này không quá lớn, nhưng cũng thuộc dạng lính huyện phủ, nghe qua cũng có chút oai phong. Còn tiền lương cũng không ít, mỗi tháng thu về cũng đủ tiêu xài. Diêu gia cũng nhờ công việc này mà càng trở nên khá giả, Tô tú tài cũng bởi vì nhắm vào điểm này nên mới gả con gái lớn đến Diêu gia.

Tô gia tuy là có người đậu tú tài nhưng gia cảnh trong nhà cũng không phải khá giả gì. Mỗi ngày Tô tú tài dạy học ở trường tư thục trong trấn nhỏ, mà lương mỗi tháng chỉ có hai lượng bạc, may mắn là trong nhà chỉ có ba bốn miệng ăn, nên thường ngày cố tiết kiệm đôi chút, nên cũng đủ cái ăn cái mặc cho người trong nhà. Nhưng từ khi anh trai của Tô Huệ Nương là Tô Ngọc Thành lấy vợ thì tình cảnh trong nhà bắt đầu khó khăn hơn trước.

Tô Ngọc Thành lấy vợ được vài năm thì sinh ra ba đứa con, vì thế mà trong nhà lại thêm vài miệng ăn. Tô gia càng ngày sa sút, dù gắng làm việc cỡ nào thì tình hình trong nhà chẳng thể khá lên được.

Năm đó sở dĩ người nhà Tô Huệ Nương đồng ý cho nàng gả đến Diêu gia, nguyên nhân là vì sính lễ của Diêu gia đem tới rất nhiều, đem so với mấy nhà khác thì đầy đủ hơn. Mà lúc đó trong nhà đang rầu lo về tiền sính lễ dạm hỏi cho Tô Ngọc Thành cưới vợ, vừa hay số sính lễ Diêu gia đem tới vừa đủ để giải quyết mối lo trong lòng họ.

Tô Huệ Nương thật ra không muốn gả đến Diêu gia, nhưng mỗi ngày nhìn vẻ mặt sầu lo của cha mẹ thì nàng thấy rất đau lòng, lại nghĩ đến việc anh trai đã đến tuổi này mà vẫn chưa lấy vợ, trong lòng nàng xót xa không thôi.

Nàng bắt đầu cân nhắc lại mối hôn sự này, lặng lẽ quan sát chàng trai Diêu Thành trong một khoảng thời gian, thấy tướng mạo hắn cũng dễ nhìn, tính tình coi như tạm được. Thế là nàng đồng ý gả đi.

Sau khi thành thân, Diêu Thành đối với vợ của mình không những yêu thương mà còn chăm sóc tỉ mỉ. Vợ chồng son mới cưới cả ngày ân ái ngọt ngào, cuộc sống sinh hoạt trôi qua khá là êm đềm, chỉ có duy nhất một chuyện chẳng tốt đẹp gì, chính là về mẹ của Diêu Thành - Bà mẹ chồng Lý Thị.

Vị này thật sự là quá khó hầu hạ!

Nhưng dù là chuyện khó khăn mệt nhọc ra sao, Diêu Thành đều sẽ ra mặt giúp đỡ, nên cuộc sống ở nhà chồng của Tô Huệ Nương không quá khó khăn. Thật ra Tô Huệ Nương sống yên ổn được ở nhà chồng, ngoại trừ nhờ chồng mình thường hay nói giúp trước mặt mẹ chồng ra, còn là nhờ vào cái bụng của nàng, gả và Diêu gia mới được một năm, thì đã sinh ra con trai trưởng cho Diêu gia. Mới đây thôi nửa năm trước còn sinh ra thêm đứa bé trai đặt tên là Hồng Ca Nhi, nhờ thế mà địa vị của nàng ở Diêu gia càng thêm được vững chắc.

Tính tình Lý Thị dù có khó ưa đến mấy, nhưng nể mặt con trai nói đỡ, bà ta cũng ít khi gây khó dễ cho con dâu, huống hồ đứa con dâu này còn sinh cháu trai cho bà ta, bà ta đương nhiên sẽ vì cháu mình mà nhường nhịn một chút.

Nhà chồng phức tạp chẳng thể sống yên ổn, mà bên Tôn gia kia cũng chẳng yên ắng gì. Chị dâu Chu Thị bước vào cửa làm dâu chưa được bao lâu thì chẳng yên phận, suốt ngày đánh chủ ý lên người cô em chồng Dao Nương. Mới đầu chị ta ấp ớ ám chỉ mấy câu chẳng tốt lành, chị ta càng về sau thì càng quá đáng hơn, cứ cách vài ngày là nháo lên nháo xuống ở trong nhà, mục đích của chị ta ai mà không nhận ra, rõ ràng chị ta muốn tống cổ Dao Nương đi.

Huệ Nương thương xót cho em gái, nghĩ thôi dù sao nhà mẹ đẻ cũng chẳng dư dả gì, hay kêu em ấy tới chỗ của mình, để tiện chăm sóc lẫn nhau.

Lấy cớ là nàng quá bận rộn, không tiện chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, nên nhờ em gái tới đây ở vài ngày thay nàng giúp đỡ. Dù sao Diêu gia khá giả hơn nhà nàng nhiều, thêm một miệng ăn cũng không phải chuyện lớn gì.

Đối với chuyện này thế mà Lý Thị lại không phản đối, còn vui mừng nữa là đằng khác.

Nghĩ lại bà ta có phản ứng như thế cũng dễ hiểu. Bà ta xưa nay là loại người lười biếng, nhưng lại là người mẹ nuông chiều con gái đến tận trời, đâu nỡ để con gái bảo bối làm việc vất vả. Nhưng công việc trong nhà thì quá nhiều, một mình con dâu chẳng thể làm xuể.

Có người hỏi con trai bà làm bộ khoái, sao trong nhà lại chỉ có mỗi mình con dâu làm việc?

Nguyên nhân là đây, từ khi con trai Diêu Thành lên chức làm bộ khoái, Lý Thị liền được người ta gọi một tiếng lão phu nhân, nhưng tính tình nông dân tiết kiệm của bà ta vẫn không thể thay đổi được, tiếc tiền mua nha hoàn, nên công việc tất cả giao hết cho con dâu, giờ lại thêm người tới phụ giúp, thử hỏi sao bà ta không vui cho được?

Từ khi Dao Nương bước vào Diêu gia mọi chuyện trong nhà nhờ nàng mà gọn gàng hơn nhiều, tính nàng chu đáo lại cẩn thận, từ việc nhẹ đến việc nặng, nàng đều giúp một tay, nhờ thế mà Huệ Nương đỡ vất vả hơn trước.

Mọi chuyện tiếp đến đều êm đẹp nếu không phải tại cái cô Yến Tỷ Nhi kia gây chuyện, thì sẽ không xảy ra chuyện động trời kia.

Yến Tỷ Nhi là con gái út của Lý Thị, từ nhỏ đến lớn luôn được mẹ yêu thương chìu chuộng, cũng vì người trong nhà quá dung túng dù hiện giờ đã mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng việc nhà chẳng bao giờ đụng tay vào, ngay cả việc nấu cơm cũng chẳng biết làm, còn tính tình lại hung dữ, chẳng được ai yêu thích.

Từ lúc Diêu Thành lên làm bổ khoái, dưới trướng có không ít thuộc hạ làm việc cho hắn, mỗi lần có công việc gấp, sẽ có người tìm tới  nhà để gặp Diêu Thành. Trước đó có một vị họ Trần, là bộ đầu cấp nhỏ. Dáng vẻ của người này khôi ngô tuấn tú, nói chuyện thì lịch sự gần gũi, người ta đồn rằng vị Trần công tử ấy không chỉ là bộ đầu giỏi động đao động võ, mà còn là một thư sinh thích đọc sách.

Trần An tới nhà được vài lần, không biết từ khi nào Yến Tỷ Nhi đã để mắt đến hắn.

Yến Tỷ Nhi thầm thương trộm nhớ người ta, nhưng thiếp có ý, chàng lại vô tình. Thật chất Trần An nhiều lần tới Diêu gia, là vì muốn gặp Dao Nương, từ lâu hắn đã nảy sinh tình ý với Dao Nương, giờ có cơ hội tiếp xúc thân cận với người mình thầm thích, hắn đương nhiên sẽ tranh thủ cơ hội thường xuyên tới Diêu gia.

Thế nhưng không biết tại sao Yến Tỷ Nhi lại biết được chuyện này...

Yến Tỷ Nhi dù tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ xấu xa chẳng khác nào mẹ của mình. Nàng ta có anh trai làm bộ khoái, thường xuyên tiếp xúc qua rất nhiều loại người, tốt có, mà xấu cũng cũng chẳng thiếu, mà nàng ta thường xuyên đi theo anh trai mình ra ngoài, gặp không ít những người có máu mặt, bởi thế cũng học được không ít thủ đoạn hại người.

Trong cơn tức giận, nàng ta nghĩ ra một kế. Trước mặt Dao Nương nói vài câu dụ dỗ, Dao Nương chỉ là một cô gái thơ ngây đơn thuần, ít khi tiếp xúc qua người khác, làm sao biết được lòng dạ thâm sâu của người đời.

Nàng bị Yến Tỷ Nhi dẫn đến một nơi xa lạ, đầy rẫy những người phụ nữ hư hỏng, trong con hẻm tối tăm ấy, cuộc đời của nàng hoàn toàn bị chôn vùi...

Mục đích của Yến Tỷ Nhi đã quá rõ ràng, nàng ta muốn hủy đi sự trong sạch của Dao Nương!

Ngày hôm đó, một bi kịch đáng sợ cứ tiếp mà xảy ra với Dao Nương, nàng bị một tên cường đạo làm nhục, từ đó những chuyện bất hạnh cứ liên tiếp xảy ra với nàng.

Sau khi người trong Diêu gia biết được, lập tức cảm thấy chuyện này có chỗ không mờ ám, cố ép hỏi Dao Nương nhiều lần, nàng mới kể lại chuyện vào ngày hôm đó. Diêu Thành nghe xong lập tức bức ép hỏi Yến Tỷ Nhi, bị anh trai liên tiếp tra hỏi, nàng ta không còn cách nào chỉ có thể khai ra.

Nàng ta vẫn khư khư nói rằng bản thân chỉ muốn trêu đùa Dao Nương mà thôi, không hề cố ý muốn hại Dao Nương.

Họ cũng không phải là lũ ngốc, mấy lời này ai tin chứ?

Yến Tỷ Nhi có chỗ dựa là mẹ ruột Lý Thị, dù chuyện nàng ta làm là sai, nhưng cũng chỉ bị đánh vài roi, mắng vài câu là cho qua chuyện.

Huệ Nương sao có thể chấp nhận cái kết quả vô lý như thế, nàng giận dữ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô em chồng ác độc này, nhưng nàng không thể làm được điều đó, vì quá tức giận, nàng thu dọn hành lý đi về nhà mẹ đẻ. Diêu Thành lập tức chạy tới tìm, vừa cầu xin vừa khóc lóc, nói mỗi ngày Hồng Ca Nhi luôn đòi gặp mẹ, Huệ Nương nghĩ đến con trai không ai chăm sóc, dù vẫn còn đang tức giận nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Sau khi khuyên bảo thành công, ngày hôm sau Diêu Thành dắt vợ về nhà.

Mang tâm trạng áy náy với em gái, Huệ Nương đau lòng suốt mấy ngày liền, bên Tô gia lại nổi lên chuyện thị phi, chị dâu Chu Thị vì chuyện của Dao Nương mà gây chuyện ở nhà. Huệ Nương lo cho em gái, nhất quyết giữ con bé bên cạnh để mình chăm sóc, không để con bé đi đâu nữa hết. Hiện giờ bên Tô gia đang rối tung rối mù, chẳng thể ở được, mà ở Diêu cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì.

Lý Thị đối với chuyện xảy ra với Dao Nương vẫn còn cảm thấy chột dạ, nên cam chịu để Dao Nương ở nhờ trong nhà. Thời gian sau đó không biết Yến Tỷ Nhi đã dùng lời gì để xúi giục bà ta, mà thái độ của bà ta nhanh chóng thay đổi, cả ngày kiếm đủ thứ lý do để gây khó dễ với Dao Nương, nói cái gì mà trong nhà chứa một người ô uế, sẽ làm mất danh dự của gia đình nề nếp này.


Dao Nương ngồi trong phòng, lắng nghe từng tiếng cãi vã ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc thật, nàng thầm nghĩ:

Cái lý do này hết sức ngu xuẩn, con gái của Diêu gia hại người khác ra nông nổi này, mà người trong nhà lại bao che, thế mà cũng dám nói ra hai từ nề nếp sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét