Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Sủng thiếp của Vương gia - Chương 1

Mùa xuân tháng ba ở kinh thành Tấn Châu vừa trôi qua, thời tiết trong thành lập tức ẩm ướt lạnh lẽo không còn chút xuân ấm như trước.

Mới hôm kia trời đổ mưa nhỏ, trận mưa này kéo dài đến tận hai ngày mới tạnh đi.

Bữa nay sắc trời trở lạnh, dưới đất đâu đâu cũng thấy vũng nước mưa. Gió bên ngoài thổi mạnh vào, dù là người mặc đồ dày cỡ nào cũng không chịu được cơn lạnh thấm vào tận da này.

Mấy ngày nay Tấn Vương đi ra khỏi cổng thành, nghe đâu là có công việc cần giải quyết, nên hiện tại ngài không có ở trong vương phủ.

Dao Nương sai hạ nhân đến chỗ ở của chị nàng là Huệ Nương, nhắn rằng mời tới phủ làm khách, sẵn tiện đem Tiểu Bảo tới cho nàng thăm.

Từ khi vào Tấn Vương phủ, đã hơn một năm rồi nàng không gặp mặt Tiểu Bảo.

Dao Nương sống ở trong vương phủ rất được sủng ái, Vương phi cũng nể mặt ban cho nàng chút quyền lực nhỏ, nên bên cạnh nàng ít nhiều cũng có vài tên nô tài để sai vặt.

Đến xế chiều, từ xa có chiếc xe ngựa chạy tới, người đi xuống trước là anh rể Diêu Thành, sau đó là cô chị Huệ Nương. Cổng sau của vương phủ sớm đã mở sẵn để đợi bọn họ vào, còn Dao Nương thì nôn nao trong lòng không thôi, chẳng thể ngồi yên đợi ở trong phòng, nên đi ra ngóng trông người tới.

Nha hoàn Điệp Nhi lên tiếng nói:

"Phu nhân sao không dẫn cô Huệ Nương về phòng? Cô ấy từ xa đi tới, chắc cũng mệt rồi, đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện lắm đâu."

Dao Nương nghe xong cảm thấy có lý. Xung quanh đây lúc nào cũng có vài người thường ra vào, đứng ở đây mà nói chuyện thì sao mà được.

Nàng vươn tay ra ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, sau đó cất bước dẫn đường đến phòng nghỉ của nàng. Bởi vì Diêu Thành là khách nam nên không thích hợp đi vào buồng ngủ riêng, nên hắn ngồi làm khách ở phòng khác, Dao Nương có căn dặn kĩ, lệnh cho mấy nha hoàn phải hầu thật tốt cho khách, như là dâng trà nóng, bưng điểm tâm lên.

Dọc theo đường đi về phòng nghỉ, ánh mắt của Dao Nương vẫn không rời khỏi Tiểu Bảo đang được nàng ôm trong lòng.

Đây là con trai của nàng, là đứa con nàng ngậm đắng nuốt cay, chịu bao nhiêu vất vả mới sinh ra được. Nếu không phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không rời xa con mình đến tận bây giờ.

Nhớ năm đó khi nàng rời đi, đứa con này chỉ vừa mới sinh ra, thế mà giờ đây đã lớn thế này.

Có lẽ là tình mẹ con có máu mủ liên thông, mới đầu khi Tiểu Bảo nhìn thấy dì nào đó lạ hoắc bế bé lên, còn cảm thấy ngờ nghệch khó hiểu, nhưng khi nhìn kĩ, cảm thấy dì này thật xinh đẹp, bé bèn cười khanh khách không ngừng, bé còn giơ bàn tay nhỏ nhắn ra ôm lấy Dao Nương.

Hai mắt của Dao Nương chợt đỏ hoe, nàng khẩn trương ôm chặt Tiểu Bảo. Cảm giác đau lòng này làm nàng muốn khóc thật lớn, nhưng nàng sợ sẽ dọa thằng bé, đành gắng kìm nén cơn xúc động lại.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh được, Dao Nương tiếp tục dẫn người đi tiếp.  Huệ Nương đi bên cạnh em gái, căng thẳng thấp thỏm nhìn xung quanh.

Nơi này thật quá xa hoa hơn những gì nàng tưởng tượng, một cây cột nhỏ cũng làm từ bằng gỗ quý, vừa nhìn là biết giá trí không hề nhỏ.

Lúc đang đi có mấy cô nha hoàn đi ngang qua, nàng nhìn mà hoa cả mắt. Dù chỉ phận tôi tớ, nhưng cách đi đứng của họ khác xa hoàn toàn với mấy cô nha hoàn suốt ngày cúi đầu của những già giàu khác. Mặt ngưởng cao, mắt nhìn thẳng, dáng đi rất có quy luật đồng nhất. Từ y phục đến đồ trang sức đeo trên người của mấy cô gái đó đều là đồ đẹp vật quý.

Nhà chồng Diêu Gia của nàng cũng coi như là hộ gia đình khá giả, thứ gì quý giá Huệ Nương từng nhìn được vài lần, nhưng mấy món trang sức tinh xảo ấy, nàng chưa lần nào được nhìn thấy.

Sau khi tới phòng nghỉ của Dao Nương, nha hoàn Điệp Nhi hành lễ đi ra ngoài, lúc này Huệ Nương mới dám kéo em gái ngồi xuống, lo lắng hỏi:

"Dao Dao nè, em gửi thư nhắn muốn chị và anh rể của em đem Tiểu Bảo tới, thế Vương gia có biết không? Ngài ấy liệu có tức giận với với em không?"

Nàng thầm đánh giá cô em gái bây giờ của mình. Không những càng ngày càng đẹp, mà thân hình còn trổ mã phát dục đầy đủ, nhìn càng quyến rũ hơn trước.

Dao Nương hôm ăn diện đẹp hơn hằng ngày. Bộ y phục màu hồng đào thêu hoa mẫu đơn, thêm một cái áo lông màu nâu tương sậm cùng màu với chiếc váy lụa. Nàng mặc lên trên người càng tô thêm nét đẹp kiều diễm, nhất là mái tóc được búi cao nghiêng sang một bên, trên đỉnh tóc được cài một cây trâm làm từ bằng vàng ròng chói lòa, nhìn kỹ lại sẽ thấy trên hình hồ điệp nhỏ màu hồng trên cây trâm  có gắn vài viên bảo thạch lưu ly. Thật sự là quá đẹp!

Cây trâm này được thiết kế rất là tỉ mỉ tinh xảo, hình hồ điệp dán lên vài sợi kim tuyến dài thành hình cái cánh nhỏ, chỉ hơi nhúc nhích một tí là những sợi kim tuyến ấy tựa như là cánh bướm, nhẹ nhàng lay động, nhìn từ xa cứ như là bướm thật đang vỗ cánh muốn bay đi.

Những viên bảo thạch đính trên thân hình hồ điệp ấy không to như minh châu, nhưng ánh sáng khi phát ra lại chói ngời hơn rất nhiều, làm người khác khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy thật choáng ngợp.

Nàng để ý thấy em gái thường vươn ra bàn tay ngọc ngà trắng nõn lên để sờ cây trâm hồ điệp được cài trên búi tóc, chỉ là một cái động tác đơn giản nhưng lại toát lên khí chất yểu điệu. Nếu đem so với cây trâm hồ điệp rực rỡ kia, thì em gái của nàng còn đẹp hơn gấp ngàn lần.

Da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen mượt mà, đôi mắt tựa như dòng suối trong suốt, môi thì như trái táo đỏ chín mọng. Ôi, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Huệ Nương dù không phải là đàn ông, nhưng khi nhìn cô em gái kiều mỵ này của mình, cũng không thể nào kìm chế được trái tim đang đập thình thịch không ngừng.

Nàng cố rời chú ý đi sang hướng khác, lúc này mới kĩ càng quan sát cảnh sắc trang trí trong căn phòng này. Huệ Nương biết em gái có ngày hôm nay cũng chẳng phải dễ dàng gì, chỉ cần nhìn đến cách ăn mặc đến đồ vật trong căn phòng này, cũng đủ biết cuộc sống của em gái nàng rất tốt.

Dao Nương xem như cũng có chỗ đứng vững trong vương phủ, nếu không sao có thể dẫn người nhà vào đây được.

Nhưng Huệ Nương vẫn thấy lo cho em gái, dù sao Dao Nương cũng không giống với những thiếp thất khác trong phủ. Trước lúc hầu hạ thành người của Vương gia, Dao Nương đã không còn trong sạch... Tuy rằng Vương gia không thể hiện ra bên ngoài vẻ để ý đến chuyện này, nhưng ai biết được liệu sau này ngài ấy có hay không để ý đến? Nếu thật sự để ý tới, chỉ sợ trong lòng vị Vương gia ấy sẽ có khúc mắc không giải được, đến lúc đó sẽ sợ không còn sủng ái em gái nàng nữa, thì không phải cuộc đời của con bé sẽ rất khổ sở sao?

Thật ra Dao Nương khi nhờ người gửi thư đi cũng không suy nghĩ được nhiều như thế, nàng thật sự quá nhớ Tiểu Bảo.

Nàng không thể đi ra khỏi phủ được, chỉ còn cách đưa Tiểu Bảo tới thôi. Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay nàng cẩn thận an bài mọi chuyện cho thật chu toàn. Tuy rằng nàng được sủng ái, nhưng lời nói cũng không có bao nhiêu cân lượng ở trong vương phủ này, muốn làm chuyện gì thì trước hết phải nhận được sự đồng ý của Vương phi trước.

Nếu không có sự cho phép của Vương phi, còn lâu nàng mới dám nhờ người thân dẫn Tiểu Bảo đến cho nàng gặp mặt.

Xưa nay Vương phi và Hồ trắc phi không hòa hợp, vì muốn lấy lòng Vương phi, nàng tranh thủ trước lúc Vương gia rời khỏi kinh thành, nàng đã phải sử dụng biết bao nhiêu là thủ đoạn bám người, dụ dỗ ép buộc Vương gia mỗi ngày phải ở bên mình. Cũng vì chuyện này mà mỗi lần gặp Hồ trắc phi, nàng ta luôn bày ra bộ mặt khó ưa, mà bản thân nàng cũng không phải loại yếu ớt, trực tiếp khiêu khích khiến nàng ta mất mặt.

Có lẽ chuyện này khiến Vương phi thỏa lòng, nên mới nhân từ một lần đồng ý.

Bây giờ lại nghe chị mình nói thế, Dao Nương tránh không khỏi cảm giác thấp thỏm.

Nhưng mà nghĩ lại, lúc nàng được sủng ái, có ngày nào mà nơm nớp lo sợ đâu? Nhưng sau này nàng đã chẳng còn lo sợ nữa. Vị Vương gia suốt ngày trưng ra cái bản mặt lạnh như tảng băng ấy dù không có dịu dàng hay ân cần với nàng, nhưng ít nhất sự sủng ái đối với nàng là không phải là giả, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ làm nàng sống tốt rồi.

Có lo cũng chỉ là lo cái cô Vương phi kia sẽ đối phó với nàng thôi.

Mà dù Vương gia tức giận thì sao chớ? Cách trừng phạt của hắn chính đè nàng ra làm vài lần... Nàng chịu được một hồi là sẽ qua thôi.

Suy nghĩ của Dao Nương vốn rất đơn giản, nhưng thử nghĩ đi, bạn Vương gia nhà ta là loại người nào? Thân thể không chỉ cường tráng, mà còn khỏe mạnh hơn người. Nếu muốn trừng phạt bạn Dao Nương thật nặng suốt ba ngày ba đêm, thì bạn Dao Nương đây có sức chống đỡ à?

Chỉ số thông minh của Dao Nương không cao, chỉ đủ dùng để tự phòng thân, còn cái gì mà cái lợi và cái hại của hậu quả việc mình làm, nàng hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.

Nàng chợt nhớ tới trước đây, mỗi lần Vương gia tới tìm nàng, ngoại trừ làm việc kia ra, thì chẳng có nói với nàng được bao nhiêu câu cả. Vậy mà đâu ai hiểu rõ chuyện này, cứ nghĩ đêm nào Vương gia cũng ngủ lại ở chỗ nàng là nghĩ rằng Vương gia rất yêu thích nàng. Tin đồn nàng được sủng ái cũng từ đó mà truyền ra khắp nơi.

Xuất thân của Dao Nương cũng không giống dân thường, là một gia đình có gia giáo nề nếp. Cha là một vị tú tài, nên từ nhỏ nàng đã được đọc sách, sau này lớn lên cũng biết đọc được vài chữ, so sánh với những cô gái dân quê khác, thì nàng được coi là một khuê nữ có kiến thức học vấn cao.

Nàng vốn rất tự tin về mình, từ vẻ bề ngoài đến cách nói chuyện rất là khôn khéo. Nhưng mỗi lần nàng muốn thể hiện ra sự chu đáo của mình trước mặt Vương gia, thì ngài ấy chỉ hờ hững liếc nhìn, một câu cũng không nói, trực tiếp ôm nàng lên giường.

Người ta thường bảo: Đứng dưới mái hiên của nhà người ta, bản thân không thể không cúi đầu.

Tất cả những chuyện nàng làm chỉ vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, không sai mà cũng chẳng đúng, bởi trên đời này chẳng ai có thể nắm bắt số mệnh của mình...

Từ lúc bước chân vào Vương phủ, số mệnh đã định nàng phải đấu tranh, tự mình mở ra con đường tốt hơn cho chính mình.

Những chuyện thế này nàng sẽ không nói ra cho chị mình biết, nàng không muốn để chị lo lắng cho mình, nên chỉ nói là nàng không sao, bản thân có thể tự mình lo liệu được.

Có thật là không sao không?

Ngoài mặt Huệ Nương im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại nặng trĩu lo âu. Tính tình cố chấp này của em gái vẫn không thay đổi...

Bên này Huệ Nương đang miên man suy nghĩ đến ngây người, bên kia thì Dao Nương đang bế Tiểu Bảo lên.

Đứa bé tròn một tuổi không chỉ dễ thương mà còn mập mạp đáng yêu, lúc nói chuyện cái miệng nhỏ cứ thổi lên nước bọt, giọng nói thì ư a nhỏ xíu. Bất kể là ai nghe, đều sẽ cảm thấy ấm lòng.

Bỗng lúc này Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói rằng Vương phi ra lệnh kêu Dao Nương qua chỗ ngài để nói chuyện, sẵn tiện dẫn theo Tiểu Bảo tới luôn.

Hai chị em giương mắt nhìn nhau, trong lòng Dao Nương chợt thấy bất an, nàng ôm Tiểu Bảo và dẫn Huệ Nương đi ra đến trước cửa phòng. Lúc đang đi trên đường, thấy chị Huệ Nương vẫn còn bất an nhìn nàng, Dao Nương trấn an chị, nói Vương phi là một người hiền lành, sẽ không có chuyện gì đâu.

Thật ra dáng vẻ thường ngày của Vương phi cũng coi là hiền lành, tuy cách nàng ta nói chuyện thì hơi lạnh nhạt tùy ý. Nhưng lúc gặp Huệ Nương và Tiểu Bảo cũng tỏ ra thái độ tiếp khách chu toàn, không làm người khác cảm thấy nàng ta là không giống là loại người tẻ nhạt suốt ngày trưng vẻ lạnh lùng bên người như lời đồn.

Không chỉ tặng cho Huệ Nương một chiếc vòng tay làm từ bằng vàng, mà còn tặng cho Tiểu Bảo một chiếc vòng cổ khảm vàng bên trên. Vì muốn cho thêm Dao Nương chút thể diện, Vương phi còn tự mình đeo vòng cổ lên cho Tiểu Bảo.

Vốn Dao Nương còn đang bất an, thì giờ sau khi nhìn thấy hết cảnh tượng này, nàng cảm động đến mức suýt khóc thành tiếng.

Nàng từng nghĩ qua, nếu Tiểu Bảo được Vương phi yêu thích, thì liệu có phải hay không có thể giữ Tiểu Bảo ở lại? Nếu được như thế thì mỗi ngày nàng sẽ được gặp Tiểu Bảo! Nhưng nàng biết để làm được điều này, cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ...

Nàng nghĩ đợi sau khi Tấn Vương từ Biên Thành trở về, sẽ tiếp tục giở thủ đoạn quyến rũ ra để kéo ngài đến chỗ của nàng.

Nàng nhớ hắn thích nhất là làm chuyện đó ở thư phòng, nhớ lúc ấy nàng thẹn thùng từ chối hắn nhiều lần, khiến hắn không vui, quá mấy ngày sau hắn không có tới chỗ nàng. Lúc nàng gặp Vương phi, sắc mặt của nàng ta khi nhìn nàng rất kém, lạnh lùng như không muốn tiếp chuyện vậy. Qua vài hôm nữa Tấn Vương chợt tới chỗ nàng, lúc đó Vương phi mới nhìn nàng với vẻ mặt hiền lành dễ nói chuyện hơn.

Hay là nàng thử dùng cách này?

Vương phi không giữ bọn người Dao Nương ở lại quá lâu, bèn cho lui xuống. Nàng ta nói rằng, hai chị em lâu lắm rồi không gặp mặt, nên ở bên nhau trò chuyện tâm sự nhiều hơn.

Tới buổi trưa, Vương phi thưởng một mâm đồ ăn lớn, hai chị em cùng với đứa nhỏ rất là vui vẻ cùng nhau dùng bữa.

Thấy thời gian còn sớm, Dao Nương rủ Huệ Nương ngồi trên chiếc giường gỗ gần cửa sổ, còn Điệp Nhi thì nàng bảo lui ra ngoài. Dao Nương vừa trò chuyện với chị, vừa dỗ Tiểu Bảo ngủ.

Nhóc Tiểu Bảo dựa vào ngực của mẹ, vẻ mặt ngủ say sưa.

"Bây giờ em mau nói cho chị biết, không phải em tới Vương phủ làm bà vú ư? Sao đột nhiên lại thành tiểu thiếp hầu hạ Vương gia? Còn Vương gia có đối xử tốt với em không?"

Sau khi gặp mặt Vương phi, Huệ Nương biết đó là một người hiền lành nên cũng yên tâm hơn phần nào, nhưng nàng vẫn thấy không yên tâm. Chuyện trước đây của em gái, nàng chỉ biết được chút ít, nàng lo không biết em gái liệu có thể sống yên ổn ở trong vương phủ này suốt đời hay không?

Dao Nương đang định giải thích cho chị nàng hiểu, lại nghe thấy câu: "Có đối xử tốt không?" nàng lập tức đỏ mặt.

Làm sao có thể không tốt chứ, từ trong ra ngoài, nàng được sủng ái đến lâng lâng cả người, như thế chắc cũng coi như là đối xử tốt nhỉ?

Nhìn vẻ mặt của em gái, Huệ Nương lập tức hiểu rõ. Nàng thở dài, nói: "Nếu Vương gia đối tốt với em, thì em hãy cố gắng hầu hạ ngài ấy thật tốt, biết đâu sau này có tin tức tốt thì sao? Còn về Tiểu Bảo thì em đừng lo, có chị và anh rể của em chăm sóc, đứa nhỏ này sẽ không thiếu thốn gì đâu."

Nghe đến đây, Dao Nương cúi xuống nhìn Tiểu Bảo đang nằm trong lòng nàng. Nàng giơ tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu thằng bé.

"Chị à..."

"Bây giờ em cũng đã có một cuộc sống tốt, chị cũng không cần mỗi ngày lo cho em đến mất ăn mất ngủ nữa. Nhưng em hãy nhớ lời chị dặn, phải thông minh cẩn trọng hơn, thứ gì nên tranh thì cố mà tranh, còn thứ gì không thể tranh thì đừng bao giờ gắng sức đi tranh với người ta. Vương phi đối với em rất tốt, nên em hãy thành thật nghe lời. Người ta là lớn, em là nhỏ, ngàn lần đừng xuất hiện tâm tư không nên có."

Thật ra Huệ Nương cũng không hiểu mấy việc tranh đấu ở trong vương phủ này là ra sao. Nàng chỉ biết nói vài đạo lý ra cho em gái nghe. Mà Dao Nương khi nghe cũng rất là nghiêm túc, vừa nghe vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Thời gia rất nhanh trôi qua...

Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào: "Thưa phu nhân, thời gian không còn sớm nữa ạ."

Trong lòng Dao Nương đau đớn như bị đứt đi miếng thịt trên người, nàng cố giữ chặt lấy chị mình và Tiểu Bảo, không đành lòng để họ đi. Nhưng đến cuối cùng nàng vẫn phải buông tay, trước lúc tiễn họ đi. Nàng chạy vào phòng, sau khi lau hết nước mắt, nàng chuẩn bị ít đồ dùng đem ra ngoài.

Bên trong hành lý có mấy bộ đồ mà nàng vì Tiểu Bảo chuẩn bị sẵn từ trước, bên trong còn đựng ít vải vóc lụa là, tất cả những thứ này đều là Vương phi ban tặng cho nàng. Nàng gói vài một ít vào để đem tặng cho chị nàng và anh rể dùng, coi như cảm tạ hai người họ đã chăm sóc tốt cho con nàng.

Ngoài vải vóc y phục ra, nàng còn lấy thêm chút ngân lượng mà nàng đã giành dụm vài tháng nay, nàng gửi hết cho chị nàng giữ, nói coi như đây là tiền sinh hoạt mua đồ dùng cho Tiểu Bảo.

Nàng lưu luyến tiễn Huệ Nương đến tận cửa lớn ở sân sau, lúc này Tiểu Bảo đã tỉnh giấc, bé mở to mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Huệ Nương thở dài, không đành lòng bèn khuyên em gái đừng có đau buồn, sau này còn có cơ hội thì nàng sẽ bế Tiểu Bảo đến thăm tiếp.

Diêu Thành từ sớm ngồi trên xe ngựa, từ xa đã thấy Huệ Nương ôm Tiểu Bảo đi tới hướng này.

Dao Nương không dám nhìn tiếp, bèn vội quay người lại. Nàng cắn môi, cất bước nặng nề đi về phía trước, trong lòng nàng tự hứa với chính mình, sau này nhất định sẽ lấy lòng Vương phi thật nhiều, để có cơ hội thường xuyên được dẫn chị gái và Tiểu Bảo đến đây.

Nghĩ tới đây, nổi buồn phiền cũng phai nhạt đi được chút ít. Nàng lấy lại bình tĩnh, cùng với Điệp Nhi trở về Tiểu Viện.

Cả ngày hôm nay nàng chẳng có cơ hội để nghỉ ngơi, lúc Tấn Vương còn ở đây thì ngày nào nàng cũng mệt mỏi, chỉ có thể tranh thủ lúc ngài ấy rời đi thì nàng mới được nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Mà sau khi Tấn Vương đi vắng, nàng cũng đâu được rảnh rang gì, vì ngóng trông gặp Tiểu Bảo, hai ngày nay nàng đều mất ngủ. Hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành được ý nguyện, trong lòng không còn thấy lo lắng phiền não nữa, bây giờ ngồi một lát là nàng đã thấy buồn ngủ rồi.

"Điệp Nhi nè, ta mệt quá nên muốn đi ngủ, bữa tối ta sẽ không ăn đâu, nên em đừng có gọi ta dậy."

Sau khi dặn dò xong, nàng liền đi vào phòng ngủ bên trong.

Điệp Nhi nhìn bóng lưng thướt tha của Dao Nương, ánh mắt nàng đầy sự ganh tị, thầm mắng trong lòng, đúng là đồ hồ ly tinh.

Mọi người ở trong phủ Tấn Vương này, không ai không biết vị Dao phu nhân này chính một ả hồ ly đầy rẫy thủ đoạn quyến rũ, suốt ngày chẳng biết xấu hổ lôi kéo Vương gia đến phòng của mình.

Điệp Nhi là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Dao Nương, có những lúc bắt gặp những cảnh tượng không nên thấy.

Nhớ tới ngày ấy, nàng đứng ở bên ngoài ngăn cách một tấm màn bên trong phòng ngủ. Nàng nhìn thấy bóng dáng hai người triền miên trên giường, cái bóng ẩn hiện chiếu rộ trên màn mỏng. Đến bây giờ khi nhớ lại, mặt không khỏi đỏ lên vì xấu hổ. Lúc ấy ngoài xấu hổ ra còn cảm thấy khinh bỉ hành vi của Dao Nương.


Nàng bĩu môi, đang định bước vào bên trong để hầu hạ Dao Nương thay quần áo, bước chân còn chưa di chuyển thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên trong phát ra.

Nàng giật mình vội vàng chạy vào, đến khi nàng đi tới thì đã thấy Dao Nương nằm sấp trên mặt đất, toàn thân bất động, dưới khóe miệng còn  đang không ngừng chảy máu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét