Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018

Sủng thiếp của vương gia - Chương 3.1

  • Chương 3.1

  • Từ khi Dao Nương xảy ra chuyện kia, Diêu Thành không còn nghe lời Lý Thị như trước nữa. Hắn vừa mới từ trong nha môn trở về, vừa bước vào nhà đã thấy toàn thân vợ của mình run rẩy, trên gương mặt chảy đầy nước mắt.

  • Hắn lập tức giận dữ, không kìm chế được nạt nộ Lý Thị, sau đó bực tức kéo bà ấy ra khỏi chỗ đó.

  • Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Hôm nay hắn có thể ngăn cản Lý Thị gây chuyện, nhưng trị được phần ngọn, chứ không trị hết được phần gốc.

  • Huệ Nương co rúm ngồi trên giường, nàng khóc nức nở, khóc thương cho chính mình, khóc vì phải chịu đựng bà mẹ chồng ác độc kia, khóc đau xót cho số phận đáng thương của em gái.

  • Diêu Thành đứng một bên mà đầu óc rối bời không thôi, luống la luống cuống chẳng biết làm sao. Hắn đau lòng xót thương vợ mình nhiều lắm, cũng thấy áy náy cảm thông với cô em vợ, nhưng hắn không biết phải làm sao để giải quyết cho đúng, hắn cũng đâu có thể đuổi mẹ và em gái ra khỏi nhà được.

  • Diêu gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là hắn, trước lúc cha của hắn qua đời đã dặn dò, hắn phải hiếu thảo với mẹ, còn phải chăm sóc tốt cho em gái đến khi con bé xuất giá mới thôi.

  • "Huệ Nương, nàng cứ đánh ta một trận đi, muốn đánh ta bao lâu cũng được, có bao nhiêu tức giận cứ phát tiết ra hết, chứ nàng đừng một mình chịu đựng hết. Tất cả đều là lỗi của ta, nàng giận thì cứ mắng ta."

  • Một người đàn ông to con như thế mà lại chịu hạ mình ngồi xổm xuống đất, nhìn hắn ôm đầu tự trách mắng bản thân, Huệ Nương thấy xót lắm.

  • Ở bên ngoài hắn là một bộ khoái oai phong, còn bây giờ, hắn như một kẻ bất lực chẳng biết phải làm gì, cứ ôm hết trách nhiệm về phía mình.

  • Nếu không phải hắn đối xử với nàng rất tốt, nàng đã không ở cùng hắn đến tận bây giờ rồi.

  • Huệ Nương nức nở khóc:

  • "Bà mẹ kia của chàng là cái đồ thất đức, cái cô em gái của chàng cũng là đồ độc ác, sao cô ta có thể làm như thế chứ!"

  • Em gái của nàng từ nhỏ đã rất nghe lời, là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Lúc còn nhỏ thường đi theo sau nàng, nũng nịu kêu chị ơi. Sau này lớn hơn chút vẫn như còn hồi nhỏ rất thương yêu anh chị trong nhà, bất kể có món gì ngon đều sẽ đem cho nàng ăn trước. Lúc nàng gần xuất giá, con bé vì muốn thêu một khăn voan đỏ tân nương để tặng nàng mà gạt người lớn trong nhà để ra ngoài đi làm thêm, khi con bé kiếm được tiền đều đem hết số tiền ấy mua vải tơ lụa để may khăn cho nàng. 

  • Bà chị dâu kia là loại người thích gây chuyện, thấy Dao Nương hiền lành thì bèn được bước làm tới, cứ cách vài ba ngày là chị ta lại kiếm cớ ức hiếp con bé. Vậy mà cô em này của nàng còn ngốc nghếch nhẫn nhịn chịu đựng, không chịu nói ra cho mọi người trong nhà biết, chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời, một chút hành động kháng cự lại cũng không có.

  • Nếu không phải có lần nàng về thăm nhà một chuyến, thì có lẽ nàng sẽ không biết được em gái của mình bị người ta ức hiếp ra sao.

  • Lúc đó nàng đi ngang qua nhà hàng xóm, vô tình nghe thấy được thím Mãn đang tám chuyện với người nào đó.

  • Nội dung cuộc nói của hai người họ là nhắc đến em gái nàng, sau khi nghe xong, Huệ Nương thật không dám tin những gì nàng đã nghe!

  • Cái bà chị dâu kia vậy mà lại dám tính toán chuyện muốn đem Dao Nương bán đi với giá tiền đắt đỏ!

  • "Huệ Nương nàng đừng khóc nữa, là ta sai, là ta không tốt..."

  • Huệ Nương chạy ra ngoài, nước mắt trên gương mặt không ngừng rơi, tay nàng run rẩy bịt miệng lại, đè nén tiếng khóc nức nở.

  • Trong một căn phòng khác, Dao Nương che mặt lại, những giọt nước mắt dọc theo kẻ tay của nàng mà rơi xuống.

  • ...

  • Diêu Thành đuổi theo Huệ Nương, hắn van xin đủ kiểu, cuối cùng mới thuyết phục được vợ mình đi về nhà.

  • Vừa về tới phòng, Diêu Thành lập tức đi mức nước đổ vào trong chậu gỗ, rồi bưng đến cho Huệ Nương rửa mặt. Mặt Huệ Nương lạnh tanh, một câu cũng không thèm nói. Sau khi nàng rửa mặt xong thì thay bộ đồ khác. Ngồi đối diện với tấm gương đồng, nàng vừa chải tóc vừa nhìn bản thân trong gương.

  • Diêu Thành đứng kế bên nhìn vợ, mặt mày hiện lên vẻ lo lắng. Chỉ có đôi mắt là hơi sưng đỏ, ngoài ra không thấy cảm xúc tức giận trên mặt nàng.

  • Huệ Nương chải chuốt lại mái tóc của mình, mày lá liễu hơi nhíu lại, trong ánh mắt vẫn còn chút tức giận. Dù nàng không nói gì nhưng không có nghĩa là nàng chịu bỏ qua chuyện này.

  • Cân lượng Dao Nương ở trong lòng nàng rất nặng, không thể nào tùy tiện giải quyết qua loa được.

  • Diêu Thành ủ rũ thở dài một hơi, không thể chịu được bầu không khí im ắng này được, hắn đành đi ra ngoài.

  • Giờ này cũng đã trễ, thế mà chẳng ai đi nấu cơm. Nhìn phòng bếp lạnh lẽo vắng tanh, Diêu Thành khó chịu nghĩ:

  • Từ lúc lấy Huệ Nương về tới bây giờ, có bao giờ hắn nhịn đói giống thế này?

  • Mỗi lần hắn đi làm về là cơm canh đã dọn sẵn trên bàn, mọi thứ đều được Huệ Nương dọn dẹp kĩ càng, chưa bao giờ hắn phải lo lắng về mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.

  • Còn bây giờ... Diêu Thành càng nghĩ càng cảm thấy bực tức.

  • Lý Thị là mẹ hắn, mà phận làm con đâu được sai mẹ mình đi nấu cơm, nhưng còn Yến Tỷ Nhi...

  • Diêu Thành đi tới phòng của em gái, nếu là trước đây thì hắn đã qua hỏi thăm em gái, nhưng bây giờ, hắn chỉ đứng cách xa nhìn phòng của em.

  • Tuổi con bé còn nhỏ, vậy mà lòng dạ quá độc ác, hắn thật không dám tin mình lại có một đứa em gái như nó.

  • Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thật không hiểu sao con bé lại thay đổi nhiều như thế!

  • Hắn gõ cửa gọi: "Mày ra đây cho tao, suốt ngày lười biếng, còn không mau đi nấu cơm."

  • Bên trong phòng không ai đáp lại, lúc sau nghe thấy tiếng bước chân, Yến Tỷ Nhi chậm rì đi ra mở cửa.

  • Nàng ta khó chịu cằn nhằn:

  • "Kìa ca, còn chị dâu mà, ca kêu chị ấy đi nấu cơm đi."

  • Diêu Thành cười lạnh một tiếng:

  • "Mày nghĩ chị dâu của mày rảnh rang lắm sao? Minh Ca Nhi và Hồng Ca Nhi bám nàng ấy cả ngày, đâu có thời gian mà chăm việc nhà. Mày làm cô mà không lo cho cháu mày thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn bắt chị dâu mày bưng cơm đến tận miệng cho mày ư?"

  • Sắc mặt Yến Tỷ Nhi càng khó chịu hơn trước. Nàng ta bĩu môi, nói:

  • "Còn con nhỏ Dao Nương mà..."

  • Diêu Thành lập tức hét lớn: "Mày câm miệng cho tao! Kêu mày đi nấu cơm thì đi đi, đừng có ở đó mà sai người này đến người khác!"

  • Thấy anh trai thật sự tức giận, Yến Tỷ Nhi cũng không dám cãi tiếp. Dù thấy bất bình trong lòng, nhưng nàng ta không thể không đi xuống bếp nấu cơm.

  • Phòng của Lý Thị ở sát bên phòng của Yến Tỷ Nhi, những lời vừa rồi con trai nói bà ta đương nhiên là nghe thấy hết.

  • Diêu Thành cũng không phải là đồ ngốc, hắn biết phòng của mẹ mình sát bên nên mới cố ý lớn tiếng mắng Yến Tỷ Nhi.

  • Lý Thị giận dữ đi qua đi lại trong phòng, thằng con này là đang mượn lời để bới móc bà già này đây mà!

  • Tức thì có tức thật, nhưng bà ta không dám liều như trước. Tính thằng con này bà ta hiểu rất rõ.

  • Diêu Thành là đứa hiếu thuận, nhưng khi nó bực lên, người làm mẹ như bà ta cũng không dám chọc vào.

  • Yến Tỷ Nhi loay hoay trong phòng bếp một hồi mà vẫn chưa nấu được món nào. Lúc thì cắt rau củ, nhưng hình dáng của mấy miếng rau ấy không phải là to quá thì là quá nhỏ. Còn thịt cũng không biết nàng ta có rửa sạch hay không mà đã bỏ vào trong nồi hầm.

  • Nhìn mấy miếng thịt đen sì nát nhừ đang sôi sục trong nồi nước, thật không dám tin mấy thứ này có thể ăn được.

  • Canh lúc Diêu Thành đi vào phòng của vợ chồng nó, Lý Thị lén chạy tới phòng bếp, vừa mới bước tới cửa, bà ta lập tức thấy con gái đang cầm dao cắt lung tung miếng thịt đặt trên tấm thớt gỗ.

  • "Anh con nói không sai mà, đã là con gái lớn rồi mà chẳng biết làm việc nhà, ngay cả việc nấu có bữa cơm cũng làm không xong, thật không biết con có thể làm được cái gì nữa!"

  • Lý Thị vừa mắng, vừa đẩy Yến Tỷ Nhi ra một bên. Bà ta xắn tay áo lên, thay con gái nấu cơm.

  • Yến Tỷ Nhi cầm bó cải xanh ném xuống đất. Vẻ mặt ấm ức kể lể:

  • "Mẹ! Vừa rồi anh trai mắng con quá trời, từ sau khi anh ấy lấy ả Tôn Huệ Nương về liền thay đổi hẳn, không những mắng chửi con mà ngay cả mẹ anh ấy cũng la!"

  • Lý Thị cũng giận lắm, con trai mình cực khổ đẻ ra vậy mà sau khi lớn lên lại chỉ biết nghĩ cho vợ mình, còn mẹ và em gái thì chẳng để ý đến, hỏi sao mà bà ta không giận cho được?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét